TRÚC THANH TÂM
VÀ BÀI THƠ NGUYỆT THỰC
Dòng phù thế bồng bềnh nhân quả
Ráng chiều đắm đuối tới bình minh
Trong ta chen lấn đau và khổ
Nợ thế gian, ta viết thơ tình !
TRÚC THANH TÂM - TÌNH YÊU QUÊ HƯƠNG
TRONG NHỮNG BÀI THƠ THỜI CHIẾN
PHẢI GẦN 38 NĂM SAU tôi mới có dịp gặp lại Trúc Thanh Tâm, mặc dù có
thời gian khá dài chúng tôi ở cùng chung một thành phố, nhà của Trúc
Thanh Tâm cũng không xa nhà tôi mấy ( tôi ở đường Lý Thái Tổ còn anh ở
đường Quang Trung, nơi đây có Sân vận động, thường có những chiếc trực
thăng đáp xuống để chuyển thương... ). Sau hòa bình 15 năm, anh về Châu
Đốc định cư hẳn.
CUỘC SỐNG MUÔN MÀU
Thuở yêu đời chim thường ăn kiến
Lúc hết thời kiến lại ăn chim
Ôi, cuộc sống như trò ảo thuật
Ranh giới nào phân biệt trắng đen !
CÁM ƠN ĐỜI CÒN SỰ THẬT
Đời cho ta vay nhiều lắm
Tình yêu, danh lợi, khổ đau
Kiếp nầy, ta xin mắc nợ
Vốn, lời trả ở kiếp sau !
BÔNG HỒNG CHO TÌNH YÊU
Khi trái đất chưa có ngày tận thế
Những thiên tai cứ dai dẳng, bủa vây
Ta được sống trong những người đang sống
Biết khổ đau, biết hạnh phúc từng ngày !
THƯƠNG QUÁ MẸ TÔI
Gánh hàng rong neo dài con phố nhỏ
Mưa lâm thâm thất thểu dáng mẹ gầy
Ế ẩm chợ đời gió rét chiều nay
Cơm rượu nếp các con ăn đỡ dạ
HÌNH NHƯ XUÂN LẠI VỀ
Hình như lá mới trở mình
Nửa đêm thức giấc tự tình cùng hoa
Hiên đời hứng giọt sương sa
Tôi nghe trời đất chan hòa tiếng xuân.
NHƯ CÁNH CHIM BUỒN
Em bỏ cả trời mơ ước xưa
Có hay nắng tắt chuyển sang mùa
Tóc thề em thả qua sông rộng
Còn nhớ đường về trong gió mưa.
CÁNH DIỀU VÀ NHỮNG CƠN MƯA
Cánh diều bay suốt tuổi thơ
Tôi con cò trắng ngẩn ngơ cuối trời
Em cười bên giậu mồng tơi
Tôi hay qua đó rủ ai qua cầu.
GIỮ ĐỜI CHO NHAU
Có những nỗi buồn trôi theo ngọn sóng
Có những cuộc tình đến rồi lại đi
Chiếc lá xôn xao qua thời mơ mộng
Theo dấu chân người một thuở tình si.
GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG
Một ngày mùa đông chim bay về phố
Lao xao cành bàng lá đỏ vừa rơi
Nghe bước chân quen qua con đường nhỏ
Em ở trong tôi nỗi nhớ đầu đời.
QUA SÔNG
Ví bằng người muốn chia đôi
Đừng gieo tiếng dữ để tôi đau lòng
Biển Đông tát với gàu sòng
Phải chi vợ chồng mình tát đã xong
Tôi em đâu phải người dưng
Sao tình hai đứa long đong giữa dòng?
VÍ DẦU
Ví dầu cá lội biệt tăm
Mò kim đáy biển ngàn năm vẫn tìm
Một mình một dấu chân chim
Người qua phương bắc tôi tìm phương nam
Ngắn dài sợi tóc mai thơm
Để tôi cay đắng hoài thương một người.
BÀI THƠ CHO ANH
Em cũng biết cuộc đời là hữu hạn
Ta gặp nhau thuở ấy chẳng tình cờ
Nhưng run rủi chuyện đời sao lận đận
Nên bây giờ chuyện cũ ngỡ như mơ
TIỄN MỘT NGƯỜI ĐI XA
Niềm vui qua mau, nỗi buồn ở lại
Tím hoàng hôn tím đẫm biếc hoàng hôn
Trời trở gió đêm mịt mù vô tận
Nắng về đâu sao lá cứ bồn chồn
GỬI EM CHÚT NẮNG
Dường như thu đã cuối mùa
Lá vàng phai cũng báo vừa sang đông
Em mang tình cũ theo chồng
Anh còn giữ chút nắng hồng chiều xưa
Ngậm ngùi ngắm hạt mưa rơi
Ngó bên sông ,dậu mồng tơi xanh rờn
Sóng xô vỗ nhịp dập dờn
Em đi để lại hoàng hôn cho người
Gửi em chút nắng mồ côi
Hong cho nỗi nhớ sầu vơi tháng ngày.
HOÀI HUYỀN THANH
NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT
Tôi nhìn chị
hắt hiu niềm cô quạnh
Nói gì đi
cho tan chảy nỗi buồn
Chị ngơ ngác
khép bờ mi đặc quánh
Nuốt khẽ khàng
chốt động nỗi hoang mang.
THEO BỤI THỜI GIAN
Em đi về đó mưa rơi
Bên nầy nắng ngủ bên đồi quạnh hiu
Em đi sương trắng phủ chiều
Làn chiêm bao động chim kêu lạc bầy.
CÒN NGÁT HƯƠNG XUÂN
Mời em nâng hết rượu tình
Môi hồng còn ngát hương tình ngất ngây
Gió ngàn thổi ngọn tóc bay
Để con én mộng đường mây quay về.
GIỌT SẦU THỜI GIAN
Rồi thì em cũng ra đi
Đời người như cánh thiên di mịt mù
Nghiêng rừng lá đổ triền thu
Thu buồn muôn thuở đau nhừ con tim
CÁT BỤI
Gặp nhau quên một tiếng chào
Ừ thì kẻ lạ có sao đâu mà
Sống đời danh vọng điêu ngoa
Mai về cát bụi thật thà trắng tay.
CHO HƯƠNG CÒN MÃI BAY THEO GIÓ
Trái tim còn đập, ta còn sống
Nên vẫn đam mê vẫn yêu đời
Như con sông chảy, vầng trăng sáng
Khề khà bằng hữu lý sự chơi !
QUAN HỆ GIỮA DÂN VÀ LÃNH ĐẠO
THỜI KỲ quân chủ phong kiến ở nước ta, dân không được phép
nhìn vào mặt vua, vì như thế là " phạm thượng " . Thế giới Ả Rập cũng
có những câu chuyện kể : Dân phải chạy trối chết mỗi lần vua chúa đi
ngang qua phố xá, nếu không sẽ bị lãnh ngay một mũi tên nhọn. Vua chúa
có đời sống riêng và công việc cai trị hết sức độc đoán mà dân không
được quyền biết đến.
VẬN NƯỚC NGẢ NGHIÊNG
Ta còn sống, máu tim ta chưa cạn
Nên vẫn còn ý thức sự diệt vong
Em cần biết những thói đời gian xảo
Mình lớn lên trong nghịch cảnh đau lòng !
ÊM Ả SÔNG ƠI
Ở đâu cũng thấy quê nhà
Ở đâu cũng nhớ tiếng gà trưa quen
Dù mỗi chúng ta nên người khôn lớn
Dào dạt sông quê luôn chảy trong lòng
Bìm bịp kêu vang chờ con nước lớn
Gió ruộng mưa đồng cây lúa trổ bông
GỞI NGƯỜI CON GÁI QUẢNG TRỊ Chiều phố quận ta nghe mùa chuyển dạ
Mắt tiểu thư còn gợn chút u hoài
Con ve lạc, mùa hè ran tiếng khóc
Nắng rát lòng thắp lửa đỏ trên cây !
YÊU NGƯỜI YÊU CẢ BUỒN VUI
Xin chị đừng để nhớ triền miên
Cho tháng ngày dài, dài thêm mòn mỏi
Lời yêu chị, tôi chưa hề gian dối
Trong lòng tôi, chỉ có chị là riêng
ĐÓA HỒNG TRONG MỖI CHÚNG TA
Trong mỗi chúng ta đóa hồng rạng rỡ
Hạnh phúc nâng niu chín tháng đợi chờ
Mẹ kết sữa thơm cha dầm mưa lũ
Mở mắt chào đời tiếng khóc ngây thơ !
GIỌT MÁU VIỆT NAM Buổi sáng qua đường gặp người ăn xin
Việt Nam đau thương, Việt Nam tội tình
Thế kỷ hai mươi, con người tranh sống
Thành phố Sài Gòn mọc nhiều building !
MỘT TRÁI TIM Nỗi buồn trong ta dài con hẻm đen
Thành phố treo mưa, chợt sáng hoa đèn
Ôi, vì sao nào linh hồn chợt tắt
Ôi, tình yêu nào ta nói yêu em !
PHÚT ĐỢI CHỜ Ta cũng một lần nói tiếng thủy chung
Yêu em nghe sao đau khổ tột cùng
Rách nát quê hương, một dòng máu chảy
Ta ở bên nầy, em bên kia sông !
NHÌN XUỐNG Dãy quê hương mấy mươi năm khói lửa
Còn được gì, ngoài thảm trạng đau thương
Người nằm xuống, rồi người nằm xuống nữa
Ai khóc ai và xóa những tủi hờn !
YÊN LẶNG
Yên lặng đi em, buổi chiều huyền thoại
Đời bây giờ tháng mấy cũng cô đơn
Những âm ba gọi hồn ta tĩnh giấc
Thấy khát khao bờ môi ngọt người thương !
TAY NẮM BÀN TAY
Khi thành phố chợt lên đèn quá sớm
Anh nỗi buồn trên những nhánh cây khô
Theo thời gian, em bây giờ đã lớn
Trộm nhìn nhau, nên trời bắt đợi chờ !
THƯƠNG NHỚ SONG THÂN
Còn cha gót đỏ như son
Mất cha, mất mẹ như đờn đứt dây
Nhớ hoài cái thuở còn thơ
Ngày rằm mẹ dắt đi chùa xin xăm
Nhìn bông vạn thọ rưng rưng
Mẹ đâu còn nữa, chỉ trầm hương bay
Dòng đời cứ lặng lẽ trôi
Thời gian thử thách, trả lời thế nhân
Bóng cha, bông huệ trắng ngần
Núi cao lồng lộng với vầng trăng soi !
Cần thơ, ngày 13 tháng chạp ( 2012 )
TRÚC THANH TÂM
___
GHI CHÚ :
- Mẹ mất : 26/8 âm lịch ( 2006 )
- Ba mất : 13/12 âm lịch ( 2012 )
KHÔNG CỨ TỰ TRÓI NHAU
Tôi chợt nghĩ ra rằng
Mình bây giờ đang sống
Trong xã hội trớ trêu, gian lận
Mọi thứ trên đời đều có thể bán, mua !
NÉN NHANG GỞI NHÀ THƠ KIÊN GIANG
Chiếc lá cuối thu vừa mới rụng
Gió mang hơi hướm của mùa xưa
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Áo cưới ai bay trước cổng chùa
NÉN NHANG GỞI NGUYỄN XUÂN HOÀNG
Nợ trần trả dứt, bạn đi
Bảy mươi lăm tuổi còn gì nuối đâu
Trải qua hạnh phúc, khổ đau
Sống hai thế kỷ đủ màu nhân gian
GỞI HƯƠNG HỒN NGUYỆT LÃNG
Thơ thẩn chờ em bên phố hẹn
Gió lùa trong nắng, tóc bay nghiêng
Áo trắng nữ sinh Đoàn Thị Điểm
Cứ kéo chân ta xuống Ngô Quyền
TRONG CUỘC SỐNG NẦY
Vốn,
Lời thật mất lòng
Trung ngôn nghịch nhĩ
Mắt quen thấy toàn kẻ a dua
Tai thường nghe những lời hoa mỹ .
XIN ĐƯỢC NÓI CÙNG ANH
Xin được nói
Nói cùng anh lời thân mật
Bởi tôi biết anh thích sự thật
Đã từ lâu, sự thật cứ thổi phồng
Bao giáo điều, đầy sáo rỗng bên trong
Cái tệ hại, chủ quan đầy phi lý ...
THÂM TÌNH
Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm chút gì yên bình lứa tuổi chúng ta
Khi cuộc sống còn khó khăn, lận đận
Khi thân tình mỗi lúc cứ rời xa !
SỰ CẦN THIẾT
Hãy mạnh dạn thả ra
Những cái đúng từ lâu ràng buộc
VỀ NGUỒN
Tổ tiên xa xưa mở cõi
Hòa bình, độc lập hôm nay
Máu, xương trộn pha vào đất
Nuôi cây xanh lớn từng ngày
TÂY NINH NỖI NHỚ
Anh ôm những buồn, vui lẫn lộn
Tháng ngày trôi, quên, nhớ không rời
Những góc phố, con đường đã khác
Tòa Thánh vàng vạt nắng chiều rơi !
MIỀN TRUNG MÙA BÃO LŨ Tôi lặng người theo tiếng sét thinh không
Cơn mưa đồng bằng rấm ra, rấm rít
Nắng chạy trốn biết làm sao gom hết
Gởi theo gió về sưởi ấm đất miền Trung !
QUÊ HƯƠNG NẦY
ĐÂU PHẢI MỘT RIÊNG AI
Quê hương tôi mười lăm năm trở dậy
Gió mang hương một dãy nắng thanh bình
Những câu hát, những điệu hò bất tận
Trong tình người rợp mát bóng cây xanh !