ĐÀ NẴNG VÀO THU
Dỗ lòng cố nhớ, lại quên
Thuở em mắt biếc, tóc huyền dễ thương
Ngũ Hành Sơn, gió và buồn
Ta ngồi quán nhỏ, thả hồn mưa thơ
HOÀI CỐ NHÂN
Nếu một mai ta không về chốn cũ
Em có sầu như lá rũ mùa thu
Ta lang bạt như mây ngàn viễn xứ
Quẩn quanh đây những mắt đỏ căm thù
THÁNG MƯỜI CÒN MƯA
Tháng mười còn mưa - Mưa giăng đầy trời
Mưa ướt phận người - Giọt mưa chìm nổi
Lá sầu lẻ loi - Con tim bối rối
Nhớ bầy sẻ nâu - ngơ ngác bên đời.
TRÊN ĐỈNH LANG BIANG
Mù sương che phủ núi đồi
Mây giăng thảm lụa mỏng trôi bềnh bồng
Suối Vàng uốn lượn đồi thông
Vi vu gió gọi mênh mông đất trời
CÒN LẠI CHÚT DƯ HƯƠNG
Sao anh đến mang nỗi buồn mê hoặc
Ru hồn tôi bằng ánh mắt xa xôi
Men tình yêu còn vị ngọt bờ môi
Trời thương nhớ chia hai miền đất hứa
LỜI DẶN DÒ
Người yêu hỡi, xin em thôi buồn nữa
Mắt môi son không chan chứa tủi hờn
Chiều về rồi chẳng cảm thấy cô đơn
Vui vẻ nhé khi chiều hôm dần xuống.
DUYÊN PHẬN
Thương cho duyên phận má hồng
Người thời như đóa hoa nồng hương xuân
Nhởn nhơ ong bướm vờn quanh
Dập dìu đưa lối vườn xanh mộng vàng
TA-XI, TÌNH YÊU
Phố xa hay đường gần
Mưa mù cùng bão tố
Ta-xi ai cũng cần
Gọi bao nhiêu không khó.
YÊU
Em yêu anh!
Câu nói xưa như trái đất
Bao nhiêu người đã trao nhau?
Tiếng Việt, tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nhật…
Lời yêu tha thiết khắp địa cầu…
THƯƠNG NHỚ NGƯỜI DƯNG
Quen nhau gọi theo tuổi tác
Chú, cháu nhưng mà người dưng
Thế gian còn nhiều ngang trái
Lửa yêu ngầm cháy không chừng !
MÙA THU TRÊN BẠCH MÃ SƠN
Thì ta là tay vô địch kiếm
Kẻ thù nghe tiếng sợ hoảng kinh
Thế sự nhân tình nhiều ác hiểm
Vung gươm ta chém, trúng tim mình
NGƯỜI ƠI
Thế là thu đã chuyển mùa
Đông về lạnh buốt, gió lùa trước hiên
Biết người còn nhớ hay quên
Cây bàng ngày ấy khắc tên một người
PHỤC SINH MÌNH
Thôi cảm xúc đừng tìm về ta nữa
Những câu thơ không cứu rỗi linh hồn
Ta thà chết - chôn đi đời thi sĩ
Chứ không thèm viết tiếp một câu thơ.
DẤU CHÂN QUA CẦU HIỀN LƯƠNG
* Năm 2001 trên đường thiên lý, tôi đã có dịp dừng chân bên sông Bến Hải, đặt những bước chân mình lên cầu Hiền Lương, cây cầu từng là chứng nhân của một thời kỳ lịch sử chia đôi đất nước với một cảm xúc bùi ngùi khôn tả nhưng chưa tìm được tứ thơ để viết. Mười mấy năm sau mới viết được bài thơ nầy chẳng biết có quá muộn không?
Đọc bài thơ " Đưa dâu qua cầu Bến Hải "*
Lòng thấy vui sao thoáng chút bùi ngùi
Dòng sông của một thời đất nước chia đôi
Cầu Hiền Lương thành chứng nhân thương nhớ.
NỖI ĐAU ĐÂU DỄ PHÔI PHA
Người có thể không buồn và không khóc
Nhưng nỗi đau thì đâu dễ phôi pha
Thơ chưa chắc vá hồn ta lành được
Khi tim mình còn những chuỗi phong ba
KHI TÔI CHẾT HÃY ĐEM TÔI RA BIỂN
khi tôi chết hãy đem tôi ra biển
đời lưu vong không cả một ngôi mồ
vùi đất lạ thịt xương e khó rã
hồn không đi, sao trở lại quê nhà
MỘT ĐÊM THU
Mong gặp em
Sau bao ngày xa cách
Hai phương trời
Mờ mịt bóng mây giăng
Tôi nhẹ bước
Qua ngõ buồn hiu hắt
Đêm thu về
Nhớ quá một mùa trăng
QUÊ NỘI
Khi bố chết, tôi vẫn chưa đủ lớn
Còn mù mờ… quê nội xa xăm
Chợt có lần, người cháu bố đến thăm
Tôi mới biết nhiều về quê nội
PHỐ NHỎ, NHỮNG NGÀY MƯA…
Ông Nhương nói với ông già vừa đến thuê thay giúp một mặt kính lão bị bể, “Mùa mưa, chỉ ăn thôi chứ không có làm! Từ sáng đến giờ-gần hết buổi sáng, mà chỉ thay được một cái gọng kính, vỏn vẹn có tám ngàn đồng bạc!”.
Ông già cười, “Ông còn có “tiền tươi” tám ngàn, chứ tôi có đồng xu nào đâu?"
- Bác có lương hưu lãnh hằng tháng, ăn rồi chơi, khỏi lo, chứ tôi có hưu nai gì?
- Thôi ông ơi! Đừng nói tới chuyện hưu nai nữa! Ông lão nhăn mặt. Ra đi mấy chục năm, bị nghỉ mất sức, mỗi tháng phát cho mấy trăm ngàn, đủ húp cháo …
Ông Nhương dừng tay mài kính, ngẩng lên nhìn ông già, cười : “Ông còn có cháo mà húp, chứ nhiều người không có cháo thì sao? Chẳng hạng như tôi đây nè…”
GIANG HỒ
Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ
Chẳng lẽ suốt ngày bên bếp vợ
Chẻ củi, trèo thang với… giặt đồ.
LỜI KHÔNG NÊN LỜI
Thương sao nhánh lá mù u
Em tôi mười sáu lời ru se lòng
Tưởng rằng có, ngỡ rằng không
Tình trong như đã… lời không nên lời!
MIÊN KHÚC THÁNG CHÍN
Tháng Chín về ngang đỉnh nhớ
Hơi thu thoắt cũng đậm đà
Cúc vàng ra hoa từ độ
Hương mùa ngan ngát loang xa
CÒN GÌ HƠN RƯỢU
Lúc buồn ta thường bỏ đi uống rượu
Nhìn dòng sông lạnh hút chân mây
Quán nổi trên sông chiều úa lá
Rượu hỡi có chăng ta với mày
NỖI BUỒN CHIM SÁO
Anh đi thương nhớ dạt dào
Để em ở lại dâng trào niềm đau
Xa rồi mấy chục năm sau
Nỗi buồn sâu kín anh nào biết đâu
GÁ TÌNH
Rồi em cũng phải gả chồng
Rồi tôi cũng phải làm chồng người ta
Thôi thì hai bảy mười ba
Bữa nào trời đẹp tôi qua bỏ trầu
TỰ KHÚC MÙA ĐÔNG
Lá vàng rơi lác đác
Chiều cuối thu mênh mang
Em thả vào ngày úa
Chút se lạnh đông sang
TÂM SỰ VỚI ĐÊM
Đêm lặng lẽ và người còn thao thức
Gối có mềm ru em giấc kiêu sa
Buồn vu vơ canh vắng chỉ mình ta
Chăn nệm ấm có vơi sầu hiu quạnh
TIỄN CÔ CHỦ QUÁN THEO CHỒNG
Rượu chia ly rượu sum vầy
Cạn thêm ly nữa trăng đầy bến sông
Rồi em áo lụa theo chồng
Bỏ ai quán vắng chiều mong ngóng chiều
CHIỀU PHAN THIẾT
Tặng Đỗ Kim Ngư
Phan Thiết sau mưa chiều bảng lảng
Bạn đưa ta đến quán bên đường
Chẳng có nàng thơ không bóng văn chương
Cũng chẳng có hương hoa gợi hứng
* KHÚC TÌNH BUỒN SỐ 1 CHO NHÍT
( chia sẻ với 2 người bạn học )
khi mùa thu vẫn còn đủng đỉnh
thì cuộc tình đã thở… oxy
nhít ốm nhách tóc tai tổ quạ
gã tong teo chân ai buộc… sắt chì!...
TRÁI TIM CHAI SẠN CŨ MÈM
Hơn chín tháng rồi đó em yêu
Chưa có ai ta yêu lâu như thế
Bởi tình yêu đến với ta không phải dễ
Trái tim có quá nhiều vết xước thâm sâu