* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI -
SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG.
________________________________________
( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
DẤU CHÂN QUA CẦU HIỀN LƯƠNG * Năm 2001 trên đường thiên lý, tôi đã có dịp dừng chân bên sông Bến Hải, đặt những bước chân mình lên cầu Hiền Lương, cây cầu từng là chứng nhân của một thời kỳ lịch sử chia đôi đất nước với một cảm xúc bùi ngùi khôn tả nhưng chưa tìm được tứ thơ để viết. Mười mấy năm sau mới viết được bài thơ nầy chẳng biết có quá muộn không?
Đọc bài thơ " Đưa dâu qua cầu Bến Hải "* Lòng thấy vui sao thoáng chút bùi ngùi Dòng sông của một thời đất nước chia đôi Cầu Hiền Lương thành chứng nhân thương nhớ.
Ông Nhương nói với ông già vừa đến thuê thay giúp một mặt kính lão bị bể, “Mùa mưa, chỉ ăn thôi chứ không có làm! Từ sáng đến giờ-gần hết buổi sáng, mà chỉ thay được một cái gọng kính, vỏn vẹn có tám ngàn đồng bạc!”. Ông già cười, “Ông còn có “tiền tươi” tám ngàn, chứ tôi có đồng xu nào đâu?" - Bác có lương hưu lãnh hằng tháng, ăn rồi chơi, khỏi lo, chứ tôi có hưu nai gì? - Thôi ông ơi! Đừng nói tới chuyện hưu nai nữa! Ông lão nhăn mặt. Ra đi mấy chục năm, bị nghỉ mất sức, mỗi tháng phát cho mấy trăm ngàn, đủ húp cháo … Ông Nhương dừng tay mài kính, ngẩng lên nhìn ông già, cười : “Ông còn có cháo mà húp, chứ nhiều người không có cháo thì sao? Chẳng hạng như tôi đây nè…”