TRANG CHỦ

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

* NGƯỜI ƠI - thơ Trần Nguyễn Dạ Lan ( Sài Gòn )


         
     



 
NGƯỜI ƠI

 



Thế là thu đã chuyển mùa
Đông về lạnh buốt, gió lùa trước hiên
Biết người còn nhớ hay quên
Cây bàng ngày ấy khắc tên một người


Người đi xa cách khoảng trời
Tôi buồn, nhặt lá vàng rơi đợi chờ
Người đi xa cách mịt mờ
Cánh chim không mỏi - bến bờ nào đây

Người như là gió, là mây
Đem bao thương nhớ găm đầy tim tôi
Người đi khuất nẻo xa xôi
Để tôi thấp thỏm mồ côi từng ngày

Đêm nào khóe mắt cũng cay
Sao tôi yếu đuối thế này! Người ơi
Phải bao mạnh mẽ trên đời
Đã mang dồn hết cho người tôi yêu

Biết người có nhớ tôi nhiều
Như tôi thương nhớ sớm chiều hay không
Biết rằng bên ấy mùa đông
Tuyết rơi có lạnh lắm không, hỡi người

Ước gì đến được cái nơi
Đang chờ ngọn lửa tim tôi rực hồng
Xua tan giá rét lạnh lùng
Con Đom Đóm sưởi ấm lòng người thương!
 
TRẦN NGUYỄN DẠ LAN
( Sài Gòn )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét