TRANG CHỦ

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

* CỐ NHÂN - thơ Ngọc Thụy ( Giồng Riềng - Kiên Giang )

      
      





CỐ NHÂN

 




Bao nhiêu năm đường trần lạc mất nhau
Bụi thời gian làm úa màu dĩ vãng
Kỷ niệm vàng son một thời quên lãng
Bất chợt quay về tỏa sáng trời mơ!


Ánh mắt bờ môi tha thiết đợi chờ
Nụ cười phân bua vần thơ mãi nhớ
Một nửa vòng tay ngày xưa còn nợ
Giây phút tao phùng cứ ngỡ chiêm bao!

Hơi men nồng nàn gợi chút khát khao
Thèm quá nụ hôn ngọt ngào tình tứ
Tiếng nhạc thâm trầm mềm chân lữ thứ
Giọng hát u hoài tâm sự triền miên!

Dáng ngọc giờ đây vẫn đẹp dịu hiền
Nũng nịu thơ ngây hồn nhiên bé bỏng
Gieo vào tâm hồn mộng mơ hy vọng
Xóa sạch đêm buồn lẻ bóng cô đơn!

Gặp lại người xưa đừng vội trách hờn
Nguyệt Lão cơ cầu keo sơn rạn vỡ
Nghịch cảnh đọa đày duyên tình dang dở
Khóe lệ non Tần biển Sở đầy vơi!

Hò hẹn gì nhau sắp cạn ý đời
Đôi mái đầu xưa tơ trời giăng kín
Đừng nhắc lời yêu cho lòng bịn rịn
Khép chặc tim sầu câm nín ngàn Thu!


NGỌC THỤY

( Giồng Riềng - Kiên Giang )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét