Người dừng quán lạ chiều chùn gối
Ta ngang quán cũ buổi rượu tàn
Thấp thỏm hiên mây chờm vách nắng
Mới rôm rả đó, chốc lại tan.
Quán núi trầm sương, quán như trôi
Đón khách lạ quen rồi tiễn biệt
Sót một cái mỉm cười thanh khiết
Ủi an người đêm trống gối chăn.
Đã qua thời con gái xuân xanh
Ngóng về Tây: Thất Sơn bạc trắng
Hay bởi mình trên đầu cũng chớm
Kẻ trượng phu… còn bận độc hành.
Quán lưng chừng quán, buồn lưng chừng
Đất hẹp mà người quá bao dung
Ba phía không vách, trơ trọi cột
Đêm phờ phạc gió, lạnh lòng không?
VĨNH THÔNG
( An Giang )
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét