* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016
* NGÔN NGỮ ĐẤT - thơ Phan Thành Minh ( Đà Lạt )
NGÔN NGỮ ĐẤT
Có dòng sông không bao giờ ngủ
Có con đường không một khúc quanh
Có câu thơ hóa thành bất tử
Vất vả gian lao mới nên lũy nên thành
Cỏ vẫn mọc trên cánh đồng khánh kiệt
Khói rơm cay ấm vị quê nhà
Hạt lúa theo người từ tiền kiếp
Lũ lụt dâng đời nước mắt, phù sa
Người này vừa lòng
Người kia xót xa
Gieo cấy mong mưa
Cày bừa mong nắng
Nơi này hạn khô
Nơi kia lũ trắng
Đất có ngôn ngữ riêng nhưng phải lặng thầm
Lời vu vơ có khi giận trăm năm
Tình bất chợt có khi thành bất tử
Có tiếng nói không làm nên ngôn ngữ
Có nụ cười đâu phải của niềm vui
Bom đạn chiến chinh… ngôn ngữ ngậm ngùi
PHAN THÀNH MINH
( Đà Lạt )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét