VẾT SẦU TRĂM NĂM
Một lần đi ngược đăng trình
Sóng soài vấp cái bóng mình cũng đau
Phủi lòng lau sạch ngày sau
Còn nghe rát buốt vết sầu trăm năm
Đêm mơ hóa kiếp con tằm
Thả tơ vàng xuống cõi thầm hóa thân
Ta đi vay nợ cuộc trần
Đôi bàn tay trắng, phúc phần tiền khiêng
Bến đời một góc cô miên
Ước mơ trôi mãi bên miền cỏ hoa
Nay về, ngồi lại với ta
" Một ngày cạn, một ngày qua... một ngày "
THUYỀN THƠ
( Sài Gòn )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét