TA CÒN SỪNG SỮNG GIỮA DÒNG THƠ ĐIÊN
Đôi khi tự nói với mình
Yêu nhau chưa chắc là tình trăm năm
Mắc gì nhớ chỗ em nằm
Mắc gì nhớ những thì thầm bên tai
Ta đâu phải bậc thiên tài
Nên đâu cần biết trần ai có gì
Chán rồi thì phủi tay đi
Trần gian là thế - có gì vui đâu
Xưa nay ta chẳng công hầu
Thoáng mơ thoáng mộng thoáng sầu viển vông
Nỗi đau giấu kín trong lòng
Nỗi vui bất chợt những dòng tàn phai
Lương Sơn - tráng sĩ - nằm gai
Hồn không danh lợi miệt mài gió trăng
Từ xưa ta đã bất cần
Thì nay cũng thế - như vầng trăng rơi
Làm thêm chén nữa - đã đời
Vẫn ta ngạo nghễ trên lời thơ ngông
Một mai gió chuyển mùa đông
Ta còn sừng sững giữa dòng thơ điên…
HỒ CHÍ BỬU
( Tây Ninh )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét