MANG NỬA TRĂNG VỀ
Em yêu mùa thu vì thương lá đổ
Màu trời buồn man mác mưa bay
Thích lang thang những chiều ngóng gió
Sắt se lòng nhớ,nhớ thương ai
Em đã có nửa đời bão nổi
Một hồn thơ khắc khoải thương trăng
Một bóng lẻ nhìn vầng trăng vỡ
Mấy mươi năm trăng vỡ bao lần
Anh đã giữ nửa hồn trăng hẹn
Phương trời nào biệt cánh chim âu
Em ở lại với vùng kỷ niệm
Mỗi người ôm nửa mảnh trời sầu
Có ai không hỡi người xa vắng
Đêm hôm nào nhẹ đến bên em
Tay anh ấm choàng bờ vai mỏng
Đem nửa trăng về ấp ủ tim
Anh có thấy trời thu huyền hoặc
Ánh sáng vàng trong suốt pha lê
Em chợt biết mùa trăng đẹp nhất
Một mùa trăng đôi bóng giao kề
Khi ngước mặt tìm chòm Bắc Đẩu
Em muốn nhìn sâu đáy mắt anh
Có ánh trăng tuyệt vời yêu dấu
Vầng trăng thanh lộng bóng nhân tình
Trăm năm sau bao lần thu lại
Lá vẫn rơi từng lượt tơi bời
Nhưng tình thu đi vào huyền thoại
Chỉ đêm nầy em với mình thôi...
PHONG LAN
( Sài Gòn )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét