BIÊN CƯƠNG HÀNH
Một ngày, quẫy nặng gánh phong trần
Đường về sao lạc lối càn khôn ?
Mươi năm lao bóng đời phong thủy
Gương có soi đâu thấy dạng hình !
Kẻ sĩ vùi hồn thư áng cổ
Ngẩng đầu, sực tỉnh gốc đa xưa
Quê ai trôi nổi trong sương mỏng
Tiếng trống canh hay tiếng gọi đò ?
Bên kia, thấp thoáng lời sông nước
Đất mấy ngàn năm dựng bóng cờ
Huyết hồng tưới thắm từng cây cỏ
Thiên thu hồn phách khóc bơ vơ…
Âm vọng cung thương cầm sắc oán
Voi gầm giữa trận nghiêng hoàng hôn
Một ngày, vác khói quê trong mắt
Cay lắm, hàng mi nặng lệ hồng !
Mươi năm, bước vội trên hoang lộ
Bụi thắm màu da, gió gọi hồn
Leo lách suốt đường về quốc hận
Miếu hoang, ai thắp nén nhang không ?
Kẻ sĩ chong đèn soi sự thế
Còn bao khách điếm hậu đình hoa ?
Thơ tình đề giữa lưng mỹ nữ
Bày chuyện rượu pha đất quê nhà !
Sử ký, ngàn thu nhuộm sắc lửa
Rồng thiêng gầm giữa bóng ngọn cờ
Quê hương đâu phải chùm khế ngọt
Là máu xương và vạn cốt khô !
Dằn dặt ngày về thăm hương thổ
Biên cương hừng hực máu cầu vồng
Kẻ sĩ còn làm thơ tình được
Có nhục gì không, tiếng trống canh ?
Một ngày, núi bỗng gọi âm thầm
Sơn lộ, chim gì rúc thảm thương
Buồn lắm, ráng chiều ơi cố xứ
Đọng chi, mấy tiếng gọi thu không ?
Lạc rồi, khách lữ muôn năm cũ
Vác chút mây trời trở lại quê
Vách đá, chồn chân bên thế sự
Thiên thu hồn phách khóc bơ vơ …
Thư trang Quang Hạnh, Tháng 7 âm lịch / 2015.
NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
( Sài Gòn )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét