VÀ GIÓ BỖNG RƯNG HỒN...
ngàn gió vẫn âm thầm
thổi qua chiều nắng tắt
và lá vẫn phai vàng
đau một niềm hiu hắt
áo ai vờn lay lắt
tím hoang ngày cuối đông
thêm một mùa se sắt
trái tim chừng rỗng không
trái tim vùi trong đá
trái tim vùi trong sương
trái tim vùi trong mắt
trái tim vùi trong tim
đã bao mùa câm nín
đã bao mùa nhớ quên
trái tim chừng lạnh buốt
quên mất lời tri âm
và chút ấm mùa xuân
vẫn cuối trời xa lắc
và gió bỗng rưng hồn
thổi qua chiều nắng tắt...
ĐINH THỊ THU VÂN
( Long An )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét