TRANG CHỦ

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

* VÌ TA LÀ NGƯỜI - chùm thơ Lâm Nguyễn ( Sài Gòn )

    
    





ANH ĐI

 




Anh đi mưa dệt trắng đồi
Muôn hoa sướt mướt tiễn người chia phôi
Ngàn thông tức tưởi nghẹn lời
Thương cho cái kiếp sống đời quạnh hiu


Sông Hương mặt nước buồn hiu
Đang nằm im đợi bóng chiều dần buông
Sầu len man mác trong lòng
Mây trời khép cánh thiên đường trong em !

     

     
VÌ TA LÀ NGƯỜI

Gối đầu trên khoảng mông lung 

Bước chân vấp đám bùng nhùng sắc không
Tay trần với cõi hư không
Nghe thân lạc giữa mênh mông đời mình

Dùng dằng đôi nẻo u minh
Lằn ranh nhân quả bấp bênh phận người
Bôn ba giữa đạo và đời
Vì ta mãi cứ là người trần gian !

   


MẤT EM.

Mất em vắng cả trời xuân
Ta nghe buốt lạnh vết hằn trong tim
Hạt buồn mọc mộng im lìm
Cây sầu nghiêng bóng lặng tìm dấu xưa .

Ru bằng nỗi nhớ đu đưa
Cõi lòng héo hắt đọt dừa Đuông ăn
Vết đau tình ái chưa tan
Thôi thì cứ để thời gian xoá nhoà !

LÂM NGUYỄN
( Sài Gòn )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét