TRANG CHỦ

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

* ĐỜI LÀ VẠN BIẾN - thơ Nguyễn Thị Giáng Châu ( Gò Vấp )


 
      





ĐỜI LÀ VẠN BIẾN

 




Bức bình phong che cuộc đời rã mục
Để thiên hạ nhìn sắc thái giai nhân
Nói làm chi cho lợm giọng hồng trần
Xấu và tốt - cái nào sẽ được mất?


Em vẫn cười khi mình toan muốn khóc
Phản xạ tự nhiên của kẻ thua đau
Nhờ nụ cười, em níu được trăng sao
Gởi tâm sự những tháng năm mộng vỡ.

Trăng với gió có bao giờ phụ rẫy
Sao con người không nhất thể trăng sao
Khi em cười là khi rất nhói đau
Ai biết được, mấy ai mà thấy được!

Sinh nhật em, nụ cười luôn đi trước
Chống đỡ giùm em len lén tủi buồn
Giọt lệ trào, em nuốt hết vào trong
Cho tỳ vị nuôi mạch nguồn thơ chảy.

Trước mặt em, vạn nẻo đường gai góc
Hai con thơ chưa vỗ cánh vào đời
Mẹ chim tha mồi từng bữa từng nơi
Sức có hạn, nhu cầu không có hạn.

Nhờ nụ cười đưa em vào quên lãng
Và ngày mai lại tiếp như hôm nay
Hai vai em, quảy hai thúng lưng đầy
Thúng thơ vụng, thúng gạo trời bươn chải.

Và cứ thế, cuộc đời em mãi mãi…
Leo lét ngọn đèn, trở giấc đêm sâu
Ôi, nụ cười nầy rồi sẽ về đâu
Khi tâm bất biến mà đời vạn biến !? 


 NGUYỄN THỊ GIÁNG CHÂU 
( Gò Vấp )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét