NGHE TIẾNG THỞ DÀI
bài ru năm cũ tôi ngồi ru con
à ơi xin ngủ cho ngon
sờ lên tóc bạc mưa mòn dấu quên
ru đời trắng kiếp lênh đênh
gió heo hút thổi chiều mênh mông sầu
đụng trời hiu hắt mưa mau
tàn cơn sóng vỗ bạc màu thời gian
ru tình một thuở đi hoang
gối sầu chăn chiếu mưa chan gió cuồng
đến em cũng bỏ cội nguồn
để tôi ở lại neo buồn chung thân
ru tôi một kiếp phong trần
ngàn cơn gió dựng bến trần gian đau
tìm trong xế bóng đời nhau
loanh quanh chỉ thấy nỗi sầu rụng rơi
lần trong hư ảo cuộc đời
một mình tôi chạm bóng tôi, thở dài…
NGUYỄN MINH PHÚC
( Rạch Giá )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét