LỤC BÁT TRÚC THANH TÂM
1. VỀ YÊU HOA CÚC
Bây giờ có phải mùa thu
Mà sao lá rụng vàng từ chiêm bao
Từ khi binh lửa lạc nhau
Những yêu dấu cũ đổi màu thê lương.
Đò đời dẫu lỡ chuyến thương
Chiều nay bến cũ mưa buồn buồn rơi
Đêm nghe tiếng vạc ngang trời
Mái đời hoang phế đầy vơi nỗi niềm
Lên trời ngọn khói bay nghiêng
Gió qua vườn cũ Cúc Huỳnh ẩn hương
Nguyễn Thông ngày đó, tan trường
Bên hàng cây đợi rập rờn tiếng chim
Đêm nay một ánh trăng chìm
Anh nghe nức nở bên thềm tiếng mưa
Em về từ dáng xuân xưa
Trong anh nỗi nhớ lúc chưa lạc người !
TRÚC THANH TÂM
2. TRĂNG RU ĐIỆU NHỚ
Gió đàn oằn ngọn tre cong
Cầu ngang qua xóm bão giông sập rồi
Cuối trời vạt nắng rong chơi
Bến xưa còn đó bóng người xưa đâu
Sông dài chở mấy bể dâu
Trang đời sót lại bao câu hẹn nguyền
Còn gì để nhớ mà quên
Bởi đâu còn đất tổ tiên tìm về
Khói đồng bàng bạc hồn quê
Trong tay hạnh phúc cận kề mấy khi
Cái đau rồi sẽ qua đi
Cái chưa đau, sớm muộn gì cũng đau
Phong trần tỉnh giấc chiêm bao
Biển khơi từng đợt sóng trào bờ xa
Trăng ru điệu nhớ đêm qua
Lệ nào chảy xuống lòng ta ngậm ngùi !
TRÚC THANH TÂM
3. MỘT LẦN ĐƯỢC KHÓC VỚI QUÊ
Ngước lên thấy lạ mặt người
Nhìn ngang ngửa thấy một trời bể dâu
Thư hùng còn một nhát dao
Vết thương âm ỉ cứ trào máu tươi
Giết nhau rồi bịt miệng đời
Đằng sau tiếng nói giọng cười vuốt ve
Hồn đêm mù mịt vỉa hè
Độc huyền ai dạo não nề khúc mưa
Tin người nên bị bùa mê
Sống là cõi tạm đừng thề thốt chi
Một bầu khí quyển sân si
Giữa trầm luân lạc người đi kẻ về
Một lần được khóc với quê
Và xin tạ tội lỗi thề năm xưa!
TRÚC THANH TÂM
4. CHIỀU NAY MƯA PHỐ
- kỷ niệm sinh nhật lần thứ 70
Bây giờ tôi định dạng tôi
Bảy mươi năm giữa tình đời đảo điên
Qua hai thế kỷ ưu phiền
Nợ còn đeo đẳng từ tiền kiếp xưa
Đời nay mưa nắng trái mùa
Nên đau khổ cứ cợt đùa cõi mê
Gót chân đau nhói lối về
Dường như bão rớt trên quê hương nhà
Những mùa xuân cũ đã xa
Và mùa xuân nữa chợt già trong tôi
Học chưa hết cấp làm người
Mà sao nước mắt chín muồi trên mi
Một người tiễn một người đi
Tình quê gởi lại từ khi xa người
Dòng sông thơ ấu mất rồi
Chiều nay mưa phố ngậm ngùi, thấy sông !
TRÚC THANH TÂM
5. NHƯ QUA CẦU VÀM CỐNG
* tặng Nguyễn Minh Thoại & bạn bè của tôi...
Mười năm trở lại Lấp Vò
Hai mươi năm một chuyến phà không em
Còn đâu chợ chiếu vào đêm
Đèn dầu năm cũ người quên lâu rồi
Chuyến phà cuối chở mưa rơi
Phía anh Thốt Nốt trắng trời nhớ nhung
Tạ từ em nhé, dòng sông
Lục bình tím giữa mênh mông lòng chiều
Đâu còn nhỏ của anh yêu
Chiều nay phía nhỏ mây đìu hiu rơi
Qua cầu ngọn gió mồ côi
Thổi qua anh nỗi ngậm ngùi, nhớ quê !
TRÚC THANH TÂM
6. CÁM ƠN NGƯỜI ĐÃ YÊU TÔI
Còn đây chút ít nắng vàng
Sao tôi nghe ngập cả hoàng hôn sâu
Chắc gì vá được biển dâu
Xa người buổi đó như dao cứa lòng
Quay về lỗi hẹn bến sông
Nhìn yêu dấu cũ chợt lòng đổ mưa
Nằm đêm nghe tiếng gió khua
Nhớ trăng hiu quạnh giữa mùa thanh xuân
Lá nào rụng xuống trăm năm
Đời còn sót lại những lầm lỗi thôi
Cám ơn người đã yêu tôi
Và tôi cũng đã vì người mà đau!
TRÚC THANH TÂM
7. MÀU NẮNG QUÊ NHÀ
Xa người, lá rụng mùa xưa
Đêm ru điệu nhớ tình vừa chiêm bao
Vá, sao lành được nỗi đau
Khi còn ám ảnh... chiến hào, hầm chông.
Phù sa hòa máu theo sông
Nửa đêm pháo giặc, chất chồng nỗi lo
Một lần để mất tự do
Thì trăm năm sống cũng hờ hững thôi.
Câu kinh cứ mãi dạy người
Nhưng đời đâu phải như lời trong kinh
Bon chen, ta lại giật mình
Khi mà cái ác, cứ rình rập ta.
Thương sao màu nắng quê nhà
Đi đâu cũng thấy toàn là... không quen
Cuối cùng ta nhận ra em
Cuối cùng ta chỉ còn em, cuối đời !
TRÚC THANH TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét