MÀU NẮNG QUÊ NHÀ
Xa người, lá rụng mùa xưa
Đêm ru điệu nhớ tình vừa chiêm bao
Vá, sao lành được nỗi đau
Khi còn ám ảnh... chiến hào, hầm chông.
Phù sa hòa máu theo sông
Nửa đêm pháo giặc, chất chồng nỗi lo
Một lần để mất tự do
Thì trăm năm sống cũng hờ hững thôi.
Câu kinh cứ mãi dạy người
Nhưng đời đâu phải như lời trong kinh
Bon chen, ta lại giật mình
Khi mà cái ác, cứ rình rập ta.
Thương sao màu nắng quê nhà
Đi đâu cũng thấy toàn là... không quen
Cuối cùng ta nhận ra em
Cuối cùng ta chỉ còn em, cuối đời.
TRÚC THANH TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét