VỚI QUÊ
Về thôi
xóm nhỏ ven sông
nỗi buồn xin rớt bên hông cuộc đời
mỏi mê một mớ khóc cười
bàn tay lọt gió
ru hời chân mây
Bước mòn vỡ nát đêm gầy
nghe trong câm bật rộng dài chân đi
mầm xanh đội đất nhu mì
ngày trôi giản dị
vân vi những mùa
Sông quê lẵng lặng thêu thùa
dệt màu ký ức đường xưa ơ hờ
cỏ non nguyên chạm sương mờ
chút tình gửi lại giấc mơ khẽ khàng
Tôi về cúi lạy ăn năn
đi qua bậu cửa trong ngần lời ru
ngùi trông bờ lá hàng lu
thời gian mắc võng đánh đu cuộc mình
Người còn lý lẽ biện minh
Tôi về quê mẹ trắng tinh nụ cười.
NGUYỄN CHÍ NGOAN
( An Minh-Kiên Giang )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét