TRANG CHỦ

Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

* YÊU NGƯỜI MÀ KHÔNG DÁM NÓI - thơ Trúc Thanh Tâm


   





YÊU NGƯỜI MÀ KHÔNG DÁM NÓI       
 
 




Cô bé ơi, cô bé thích gì nè
Vườn anh đó, đầy hoa thơm cây trái
Bé cứ vào, anh chẳng trách bé đâu


Nếu bé thích, bé cứ vào bắt bướm
Cứ rong chơi và hái trái tự nhiên
Trái đã chín, anh dành riêng cho bé
Hãy ăn đi những trái táo thiên đường

Vườn anh đó, có chim kêu ríu rít
Suốt bốn mùa hoa, lá giận hờn nhau
Bé cứ đến và khoe khoang áo mới
Anh sẽ làm con gió lén hôn nhau

Bé cứ đến, vườn anh không khép cổng
Nắng đong đưa sợi tóc bé bềnh bồng
Bé cứ hát và thản nhiên cứ hát
Để hồn anh rụng xuống những mênh mông

Lúc nào đó, bé giận rồi không đến
Trời bao la, vườn anh cũng cô đơn
Trái đã chín, sao bé không hái nữa
Tại vườn anh hay tại bé dỗi hờn

Nầy bé ơi, bé thích gì hở bé
Vườn nhà anh, hoa lá rất xôn xao
Bé cứ đến và đừng quên nghe bé
Anh sẽ làm con gió để thương nhau!


  Cần Thơ, mùa thu 1968 
TRÚC THANH TÂM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét