* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017
* THƠ ƠI BUỒN QUÁ - thơ Huệ Thu ( Hoa Kỳ )
THƠ ƠI BUỒN QUÁ
" Người về người có nhớ chăng
Mảnh trăng ngày cũ giờ trông đã gầy " *
Hỏi người mà lạnh bàn tay
Dụi con mắt ướt lệ đầy hay vơi ?
Rót ra cốc rượu ta mời
Cái bóng ta ngả, cái đời ta nghiêng
Tiếng chào xưa một lời duyên
Tiếng mời nay dễ lòng riêng nghẹn ngào!
Người về đâu? Cõi chiêm bao
Đêm đêm trong mộng ta cào mặt ta
Rượu nồng hay lệ xót xa
Hay sương chảy xiết chiều qua vẫn còn ?
Người về, ôi bóng trăng suông
Cái dao cầm cắt, cái hồn cầm chơi
Thơ tuôn như hạt mưa trời
Ồ ta đã khóc. Thôi người về đi !
Ta buồn. Ta tỉnh. Ta mê
Ta đau. Ta đớn. Ta thề. Ta quên.
Mảnh trăng ngày cũ nằm yên
Ta bưng cốc rượu bỗng thèm sóng chao...
Mười năm. Một thoáng. Ta lau
Mặt ta phấn bụi rớt vào hư vô
Tiếng lòng còn lại tiếng thơ
Quê Hương sóng vỗ mãi bờ biển xa
Người về có nhớ gì ta ?
Những câu ta viết chẳng qua gọi thầm
Tình nào bền tới trăm năm ?
Để ta đốt chút hương trầm khói bay
Mời người. Ta uống. Ta say
Ta nghiêng ngả có vòng tay của trời
Mảnh trăng cười gượng trên môi
Chút son đã nhạt hiểu rồi nhân gian...
Tiếng thơ lạnh buốt cung đàn
Tiếng ngâm sa mạc xé làn mây chưa ?
Ta thèm một cốc nước mưa
Hứng từ đôi mắt ta vừa tuôn ra !
Người về có xót có xa
Xót ta nỗi nhớ, xa ta nỗi lòng
Thơ ơi buồn quá những dòng
Cuồng lưu của biển chảy vòng thiên thu !
HUỆ THU
( Hoa Kỳ )
___
* Thơ Hà Thượng Nhân
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét