LẶNG IM
- Tặng bác Giang Thanh Điệp
Lặng im, anh với một mình
Đèn chong đối bóng tưởng hình người xưa
Nghe chừng gió lạnh đêm mưa
Lòng đau muôn nỗi sầu chưa tỏ tường
Lặng im trong cõi vô thường
Thấy đời nhỏ mọn, có dường như không
Một mai, mỏi bước phiêu bồng
Còn vương lại chút bụi hồng nào chăng ?
NỢ DUYÊN
Biển thì xanh, sóng dịu êm
Còn em lại trắng, nỗi niềm thơ anh
Tơ lòng dẫu có mong manh
Mà sao khéo buộc... nên thành nợ duyên.
CHÚT XƯA
Biết là xa... vẫn nhớ hoài
Bóng chiều thu cũ đọng ngoài hiên thưa
Người còn mãi bước chân đưa
Tìm trong nuối tiếc chút xưa dịu dàng.
TỊNH ĐÀM
( Hóc Môn )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét