* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017
* LÁ BÙA LẮM GAI - thơ Nguyễn Lâm Cẩn ( Hà Nội )
LÁ BÙA LẮM GAI
Tưởng rằng chẳng nhớ gì đâu
Cái tên tôi cũng quên lâu lắm rồi
Bây giờ phải kiếp mồ côi
Bỗng dưng cái nhớ lại sôi lửa nồng
Giá như em chửa lấy chồng
Tôi không là gió trên đồng bơ vơ
Ngày lay lắt sống trong mơ
Đêm về thao thức làm thơ một mình
Em như quả táo sân đình
Tôi, người ăn rở đi rình của chua
Giá em đừng đội lên chùa
Tôi đâu mắc nợ lá bùa lắm gai
Con sông ngày ấy rất dài
Và tôi vẫn chảy ra ngoài hạt mưa
Vén trời mây vẫn ngày xưa
Tình giăng giắc kéo cò cưa cháy lòng.
NGUYỄN LÂM CẨN
( Hà Nội )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét