TRANG CHỦ

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2016

* thơ TRÚC THANH TÂM chuyển thể Vọng cổ

   




ĐẤT QUÊ TA
ĐÂU CŨNG CÓ LINH HỒN


 


Đưa em về, tìm lại quãng trời thơ ấu
Mồ mả bà con từ dạo chiến tranh
Chiếc cầu khỉ và con mương nhỏ
Trăng phương nam, trai gái vẫn ươm tình !


Đưa em về, thăm đình chùa cổ kính
Màu thời gian in dấu thăng trầm
Mái trường cũ giờ chỉ còn kỷ niệm
Những thâm tình đọng lại nỗi thương tâm !

Đưa em về, thăm vườn trái cây bóng mát
Để em nghe tiếng chim hót tỏ tình
Và quên đi những oán hờn, nước mắt
Chỉ ngọt ngào dòng máu đỏ tinh anh !

Đưa em về, với buổi chiều ráng đỏ
Dòng phù sa tim tím khóm lục bình
Thương cánh cò qua hai mùa mưa nắng
Dạ cổ, tình người chơn chất đất phương nam !

Đưa em về, cùng hương đồng lúa trổ
Đất quê ta đâu cũng có linh hồn
Từng hạt bụi cũng mang niềm trăn trở
Từng nụ cười đầm ấm những nụ hôn !

Đưa em về, ngày hòa bình mở hội
Với mùa xuân chan chứa thuở yêu người
Chiếc áo bà ba và nét duyên con gái
Nón lá hẹn hò tóc xõa nghiêng vai !

Cần Thơ, mùa thu 1975
TRÚC THANH TÂM


 


* Chuyển thể vọng cổ:


   
NGÂM THƠ

Mười năm, ai hát bài thương nhớ
Để thắt lòng ta chút tình hồng
Từng tiếng thời gian như đọng lại
Một màu huyền diệu của đêm trăng

Nước vẫn trôi êm qua mùa đổ
Óng ánh phù sa bên lở bồi
Cánh cò trăng trắng in màu nắng
Mắt vẫn đưa tình thuở rong chơi.


VỌNG CỔ

1. Anh đưa em về tìm lại quãng trời thơ ấu, chiếc cầu khỉ và con mương nhỏ, trăng phương Nam trai gái vẫn ươm tình...
    Đẹp lắm em ơi đất nước thanh bình. Có những vườn cây sai oằn trái chín và ngôi trường làng thuở nhỏ của anh.   Nhưng giờ đây bạn thầy cô tứ tán, anh nghe trong anh man mác nỗi buồn. Gió mơn man trên đồng lúa vàng tươm, chim về đâu khi ráng chiều đã tắt.

2. Sông chở phù sa đất bồi cây lấn biển, con gái dễ thương như hoa mướp hoa cà. Nón lá nghiêng nghiêng tóc xõa hẹn hò. Ngày mùa mở hội hừng đông, áo bà ba mẹ đều tay cấy, cha quần phèn nhổ mạ từng công. Quê mình đã có chấm son, xin trang trải thành màu hồng quê mẹ. Cuộc sống em ơi rất cần nhân nghĩa, hạnh phúc cuộc đời còn những tà áo trắng tung bay.

NGÂM THƠ
 

Ta thương ta lắm, đêm viễn xứ
Mười năm, cay đắng một chút đời
Mười năm, nước mắt thành rêu vỡ
Ôm đời ấm lạnh trước gương soi.


VỌNG CỔ

5. Từng hạt bụi mang niềm trăn trở, từng nụ cười đầm ấm nụ hôn, anh đưa em về với hương đồng lúa trổ, đất quê ta đâu cũng có linh hồn...
    Nối vòng tay nhau cho ấm mãi cội nguồn. Cho anh thấy hồn em xanh màu lá, mắt thanh bình đẹp mãi những chiêm bao. Khi tình yêu chưa hết những mặn nồng, em đừng khóc cho lòng anh chua xót. Em cần biết để làm người mong đợi, khi có người thương đi giữ nước non nhà.

6. Rượu đế nâng ly bè bạn chung vui, nước dừa ngọt lịm mát lòng trưa nóng bỏng. Cá lóc nướng trui chấm cùng muối ớt, kèm rau đắng đồng vị ngọt lâng lâng. Ai gọi ai giữa chiều quê êm ả, hay tiếng đời rất khẽ với riêng ta. Hỡi em yêu còn thương mưa nhớ nắng, thuở mùa xuân hoa lá chẳng muộn phiền.

Thời gian dấu chấm hững hờ
Đâu màu mắt tháng giêng xưa gió lùa
Lên trời sợi khói vu vơ
Trời già mưa nắng tình ta chung tình.


TRÚC THANH TÂM
(1990)



- Soạn vọng cổ: Trúc Thanh Tâm
- Trình bày: Nghệ sĩ Dương Thanh ( Đài Tiếng nói ND/TP.HCM )
- Dàn nhạc: Bảy Dư - Minh Thành

( Bấm vào nghe )
  

     

       

QUÊ HƯƠNG NẦY
ĐÂU PHẢI CỦA RIÊNG AI


 


Quê hương tôi mười lăm năm trở dậy
Gió mang hương một dãy nắng thanh bình
Những câu hát, những điệu hò bất tận
Trong tình người rợp mát bóng cây xanh !

Hãy cho nhau bằng nụ cười, ánh mắt
Sống với nhau bình đẳng chuyện đời thường
Hãy nhìn nhau bằng cái nhìn tình tự
Để trái tim còn ngọt vị yêu thương !

Hãy thở như hương đồng lúa chín
Rất tinh anh hạt sương sớm đầu ngày
Hãy lắng nghe lời chim thánh thót
Và ngưng chiều sợi khói nhà ai !

Em về đâu nghiêng vành nón lá
Gió lẳng lơ trên bờ tóc đa tình
Đời bắt đầu như nụ hôn rất lạ
Để con người thú thật chuyện ba sinh !

Hãy giữ cho nhau những mùa xuân chín
Mười lăm năm hơi thở tợ sông dài
Hỡi tất cả những hy sinh cao quý
Quê hương nầy đâu phải của riêng ai !

Châu Đốc, 22.3.1990
TRÚC THANH TÂM





* Chuyển thể vọng cổ: ( song ca )

   

NGÂM THƠ

Nữ: Quê hương tôi mười lăm năm trở dậy
      Gió mang hương một dãy nắng thanh bình

Nam: Những câu hát những điệu hò bất tận
         Trong tình người rợp mát bóng cây xanh

ĐOẢN KHÚC LAM GIANG

Nữ: Hò giọng hò vang xa
       Ai có nghe tâm tình vang khúc ca

Nam: Tình quê mến yêu muôn đời
         Luôn thắm đượm sắc màu thương nhớ

Nữ: Bông lúa vàng, nuôi lớn ta
      Kia bến sông nô đùa khi ấu thơ

Nam: Còn đây nữa những con đường xưa
         Hai đứa đi tìm hoa vàng kết lên đầu em

Nữ: Nhìn bầu trời trong xanh
      Em ước như mây
      Bay khắp bốn phương trời

Nam: Anh đã cười em...

Nữ: Em khóc òa làm anh rối bời

Nam: Xin chớ giận vì anh lỡ lời

Nữ: Nước mắt em rơi làm anh nhói lòng
       Ngày xưa nay đã xa xôi
       Bao kỷ niệm chơi vơi
       Khắc ghi trong dạ góc trời quê hương

Nam: Với bao tâm tình muôn đời còn yêu thương
          Người ơi xin chớ quên...

VỌNG CỔ

Nữ: 1. Thôi đi, anh nhắc làm chi kỷ niệm xa xưa những ngày thơ ấu, khi bước ra đi đâu còn vương vấn hình ảnh quê hương anh đã quên... rồi

Nam: Xin hãy cho anh ánh mắt nụ cười, hãy đối với nhau bằng đời thường bình đẳng và cho nhau mắt tình tự yêu (-)

Nữ: Mười lăm năm biệt tích biệt tăm anh đã quên rồi những con đường kỷ niệm. Khói lam chiều trên nóc nhà ai, ngọn gió lắc lay trong lời chim thánh thót.

Nữ: 2. ( Nói qua vọng cổ ) Sao hỏng đi luôn đi, về đây làm chi nữa, anh bỏ quê hương mười mấy năm trời.

Nam: Nè! Nhưng trước tiên hãy cho anh một nụ... cười. Đất nước lâm nguy chẳng lẽ ngồi yên nhìn nước biến, anh phải lên đường làm nghĩa vụ người trai (-). Khi đã thanh bình anh định trở lại quê hương, nhưng được tin gia đình dời về quê ngoại, không  kịp ghé thăm làng xưa cùng người em gái, có mái tóc đa tình bên vành nón nghiêng che...

LÝ TRĂNG SOI 

Nam: Anh về đây, em chớ nên u buồn
         Vui cười đi em nước non thanh bình
         Ta cùng nhau đắp xây quê mình

Nữ: Anh nhìn em
      Giọt sương lóng lánh trong ánh bình minh  
      Màu xanh cây lúa thêm xanh
      Như nhắc lòng em mãi đợi chờ... anh

VỌNG CỔ 

Nam: 5. Ôi, hạnh phúc biết bao khi được ai trao mối duyên đầu chín mọng. Cành lá đong đưa như nói lời đoan thệ, sẽ mãi mãi yêu nhau dù năm dài tháng rộng, dù có cách xa nhau tình cũng vẫn thêm... tình.

Nữ: Anh về đây nối lại vòng tay cho chung bóng chung hình. Đời đã bắt đầu như nụ hôn rất lạ để con người thú thật chuyện ba sinh (-) 

Nam: Anh đã về đây rồi không mất mát hy sinh, không ngại đường xa đến thăm em thế mà em còn hờn giận. 

Nữ: Không đâu. Em giữ cho anh những mua xuân chín, suốt mười lăm năm hơi thở tợ sông dài... 

LÝ CHIỀU CHIỀU 

Nam: Chiều, khi chiều về 
         Ai ơi lắng nghe câu hò 
         Ta hát cho ngày mai tươi thắm   
         Tình quê dù xa muôn trùng
         Nhưng lòng càng gần.

Nữ: Câu hát người đi dựng xây quê mình
       Muôn phần đẹp giàu... ( về vọng cổ )

Nam: 6. Ghi nhớ nghe em màu xanh cây lúa, mái tóc bạc mẹ già, màu áo trắng tuổi thơ.

Nữ: Dù ở nơi đây hay tận cùng Tổ Quốc, ta vẫn là con của đất mẹ muôn đời (-) 
     Chung tay xây đắp cho người
     Đẹp như tia nắng mặt trời sớm mai

Nam: Quê hương đâu phải của riêng ai
         Cùng nhau tô thắm cho tương lai huy hoàng.

TRÚC THANH TÂM - TUYẾT HẠNH  

( 1991 )
 

 - Soạn vọng cổ: Trúc Thanh Tâm - Tuyết Hạnh
 - Trình bày: Minh Minh Tâm - Thanh Tuyền ( Đài PTTH Tiền Giang )
 
 ( Bấm vào nghe ) 

     
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét