TẠ NHỮNG TANG THƯƠNG
Bây giờ tôi tạ ơn ai
Nhịp cầu xưa đã gãy vài nhịp đôi
Ngày xưa ai đã thề bồi
Ơn anh em sẽ không đời nào quên
Cho dù đá lỡ non mòn
Cho dù cơm áo có còn níu chân
Ru tôi bằng những phù vân
Em quay ngoắt chẳng một lần nhìn lui
Đời như lá rụng hiên ngoài
Tôi tan hoang chẳng còn ai khóc cười
Thì thôi nước mắt buông xuôi
Câu kinh thệ nguyện ngọt bùi có nhau
Em xa tôi, tôi xa người
Có tang thương mới thấy đời đắng cay
Một ra đi không quan hoài
Ơi trăm năm chỉ như loài thú hoang
Em là ai đã phụ phàng
Tôi còn đứng lại ngỡ ngàng nhìn nhau
Một mai tình đã nát nhàu
Cuộc tang thương đã làm phai tóc người
Đành rằng em bỏ tôi thôi
Nhưng tôi vẫn thấy cần lời tạ ơn
Có còn không những vết thương
Đã ăn sâu tận tủy xương mất rồi
Sao mà tôi vẫn hoài tôi
Tạ ơn người đã quay lui cuộc tình
Ơn em đã lộ nguyên hình
Những điên mê cũng theo bình minh qua
Ơi tang hoang cuộc tình ta
Ơi tang hoang cuộc đời ta bây giờ
Thôi em chỉ là giấc mơ
Cuộc phù sinh đã phai mờ sắc hương
Cảm ơn em, cảm ơn người
Đã cho tôi biết ngậm ngùi thế gian
Nay tôi biết đá biết vàng
Tạ ơn, tôi lập đàn tràng xóa tên...
TRẦN YÊN HÒA
( Hoa Kỳ )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét