NGỒI CÀ PHÊ, NGÓ TRĂM NĂM
Buổi sáng ở đây trời căm lạnh
Ngó quanh mình một nỗi tráo trơ
Không em - em một nơi mù khuất
Như là vô tận, quá bơ vơ
Ta ra ngồi quán, lòng như gió
Thổi hắt hiu qua lớp kính mờ
Cà phê buổi sáng tôi thấy em
Cõi trăm năm bay lượn êm đềm
Mơ mùa xuân sẽ về tới ngõ
Cả tình xuân một cõi nguyệt rằm
Ngồi cà phê lắng nghe nhạc nhẹ
Tưởng về em và chỗ em nằm
Góc trời riêng một, cho em đó
Anh về xí chỗ có được không
Anh sẽ về thôi, cô gái ơi
Cột ta vào nhé, sợi tơ trời
Cùng nhau trong túp lều nhân thế
Ta với Người, cùng gọi Xuân ơi.
TRẦN YÊN HÒA
( Hoa Kỳ )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét