MÙA CỦI
(Tặng mẹ khi gió se se lạnh con nhớ than củi quê)
Lưng mẹ là sườn thung
Cho mùa gieo nắng gió
Đôi vai gầy bé nhỏ
Gánh cả những mùa nương
Mảnh khăn cũ lấm sương
Áo mồ hôi mặn đắng
Tóc mẹ khô cháy nắng
Mắt cay buốt gió rừng
Tay vết liềm, vết dao
Chân đầy sẹo đá cứa
Vẫn cõng bao mùa vụ
Lệ khô đeo nỗi sầu
Cha xa mãi không về
Bước vào mùa củi mới
Những bữa cơm trưa tối
Chiếc ghế đẩu vẫn chờ
Tiếng rìu gọi mùa củi
Dao cha xa đá mài
Rìu cha quên mùa gọi
Đôi tay mẹ thêm chai...
BÀN HỮU TÀI
( Thái Nguyên )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét