ĐIỆU BUỒN MƯỜI NĂM
ta có những ngày bỏ học
lang thang khắp phố, khắp phường
mỏi chân - đành ngồi quán cóc
nhấm nháp cà phê không đường
cũng có đôi lúc bất thường
mặt mày bỗng dưng vênh váo
khật khừ triết học - văn chương
nhố nhăng ngôn từ khinh, ngạo
lại có nhiều khi khờ khạo
lơ ngơ trước một cổng trường
nhìn ai tung tăng chân sáo
đêm về, mơ một làn hương
mười năm xa bạn, xa trường
loay hoay bữa rau, bữa cháo
mười năm lăn lóc gió sương
ngó lại trắng tay, trắng áo
ta nhớ những lần ngỗ ngáo
ôm đàn ngồi vỗ lung tung
hát hò ử ư lếu láo
nhìn ta ai cũng nói: "khùng"
mươi năm bỏ phố lên rừng
ta hóa thành thằng man dại
chiều nay trước một cổng trường
cỏ cây nhìn ta cũng ngại
chiều nay ta về tìm lại
tháng năm áo trắng yêu thương
nụ tình ngày xưa quên hái
ai đem vứt bỏ bên đường
mười năm vọng một điệu buồn
giã từ những thơ ngây cũ
giáo đường rụng một hồi chuông
âm ba thẫn thờ trong gió...
VŨ NGỌC GIAO
( Sài Gòn )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét