* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016
* THÂM TÌNH - bản thảo tập thơ Trúc Thanh Tâm
THÂM TÌNH
1. TÔI SỢ MỘT ĐIỀU
Trên đời Thơ Văn không thiếu
Chỉ có người viết không hay
Và, tôi chỉ sợ một điều
Văn chương không còn hồn Việt!
2. THÂM TÌNH
Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm chút gì yên bình lứa tuổi chúng ta
Khi cuộc sống còn khó khăn, lận đận
Khi thân tình mỗi lúc cứ rời xa!
Anh băn khoăn trong tự do, hạnh phúc
Bởi mỗi người, sự ý thức chưa cao
Khi xã hội sự công bằng đang vươn dậy
Nên con người còn mánh khóe với nhau!
Vì thế nên, em hãy còn nghĩ đến
Những đua chen và dối trá cuộc đời
Những kiến thức và tầm cao khoa học
Nên nhớ rằng, tiếng Việt vẫn lên ngôi!
Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm chút gì âu yếm của ngày xưa
Em thấy không, trong mắt con thật sáng
Nét ngây thơ không một chút ganh đua!
Hãy ru ngủ con chúng mình yên tĩnh
Dù tháng ngày gian khổ vẫn chưa nguôi
Những đêm hôm, giật mình không yên giấc
Em hãy ru con cho ấm mãi nụ cười
Khi tuổi thơ chưa chút gì tội lỗi
Chưa biết buồn và chưa biết thù ai!
Con trai mình, em nên nói điều cần nói
Những đói nghèo,những tủi nhục, đắng cay
Những đấu tranh, những hy sinh cao quý
Vì quê hương mà xem nhẹ hình hài
Bởi xương, máu là linh hồn tổ quốc
Cho bây giờ và mãi mãi tương lai!
Em dạy con với những ngôn từ thâm thúy
Duyên dáng, dịu dàng phận gái như em
Sự thủy chung là thước đo cuộc sống
Đức và tài luôn ghi khắc vào tim
Để mai kia, khi làm dâu, làm vợ
Trọn đạo bên chồng và trọn nghĩa thiêng liêng!
Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm lại những gì yên ấm xa xưa
Khi cả đời anh thật nhiều trôi nổi
Mang kiếp người và mang cả ganh đua
Nên anh muốn con chúng mình phải hiểu
Biết thế nào từng hoàn cảnh thắng, thua!
Bằng tất cả những thâm tình anh viết
Đời chúng mình và xã hội bon chen
Cho những con mình mai nầy khôn lớn
Biết làm người phải biết sống cho quê hương!
Cần Thơ, 1970
3. ẤM MÃI LỜI RU
Giữ trong đời cái chân chất yêu thương
Như gió chiều quê ôm lời ru mát rượi
Mẹ ta đó bộn bề trăm nỗi
Áo sờn vai nuôi ta lớn nên người!
Tôi vào đời lời ru mãi trong tôi
Thêm nghị lực trên bước đường đi tới
Tôi xa xứ mang lời ru chan chứa
Chợt bùi ngùi nhớ dáng mẹ già nua!
Lời mẹ ru đâu dễ phôi pha
Dẫu vết cắt thời gian làm tim tôi rỉ máu
Lời mẹ ru vượt ngàn giông bão
Đưa ta qua bến ấm cuộc đời!
Dẫn ta vào thời thơ ấu rong chơi
Để bay đến khoảng trời xanh mơ ước
Lời mẹ ru đồng lúa hương bát ngát
Tôi say sưa tắm mát nước sông đầy!
Chiếc cầu tre, vườn trái, cánh cò bay
Yêu biết mấy làng quê, chiều vương sợi khói
Men lối nhỏ vào đời, tôi chưa mỏi
Mỗi bước chân như dán chặt lời ru!
Đất nước ta qua hết cuộc mây mù
Đêm trăng sáng, giọng hò ai dìu dặt
Câu vọng cổ muồi tai ngây ngất
Không gian chìm trong nỗi nhớ chơi vơi!
Tôi nên người, nhớ mãi thuở nằm nôi
Dòng sữa mẹ chạy đều trong cơ thể
Hạnh phúc nhất khi mình còn mẹ
Được nghe lời trìu mến của cha!
Yêu quê hương, tình xứ sở, ruột rà
Bên ngôi trường nhỏ vang vang lời trẻ
Tôi nhìn lại tuổi thơ mình để nhớ
Lời ru buồn vượt mãi với thời gian!
Quê mẹ Bạc Liêu, 1974
4. THÁNG TƯ CÒN TRONG TIM
Người một lần họp mặt
Rồi nghìn trùng xa nhau
Mùa xuân vờ trôi mất
Trần gian đầy chiêm bao
Cầu tre qua xóm nhỏ
Hoàng hôn lạc nẻo tìm
Tháng tư người cất giữ
Nên tình còn trong tim
Như đời ta buổi sáng
Chờ mặt trời biển đông
Tình chưa phai màu nắng
Nên thích má em hồng
Áo bạc màu sương gió
Ta treo nỗi buồn cao
Thương miền trăng thơ ấu
Ru nhau buổi ban đầu
Chín dòng sông hò hẹn
Ta một đời bôn ba
Buộc hồn nhau sợi khói
Thơm ngát hương quê nhà
Bốn mươi năm tình lỡ
Nước xa nguồn ra khơi
Thời gian mờ nhân ảnh
Tìm nhau giữa cõi đời
Nửa đời ta lận đận
Nửa đời người hư hao
Cánh chim trời bay mỏi
Nên thèm về bên nhau .
5. VIỆT NAM NƯỚC TÔI
Huyền thoại nào của núi, của biển đông
Hương của hoa, của người và của đất
Trời đất giao thoa làm lòng tôi ngây ngất
Cho bao yêu thương se thắt trái tim mình
Sông Hương hiền hòa, chuông Thiên Mụ còn ngân
Cung đình Huế theo tháng năm sống mãi
Hồ Hoàn Kiếm mơ màng trong sương khói
Ải địa đầu oanh liệt đất Thăng Long
Đất phương Nam màu mỡ chín dòng sông
Tình nhân loại rạng ngời trong mắt nhớ
Việt Nam nước tôi, tài hoa còn muôn thuở
Gia Định - Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông!
6. VỀ NGUỒN
Tổ tiên xa xưa mở cõi
Hòa bình, độc lập hôm nay
Máu, xương trộn pha vào đất
Nuôi cây xanh lớn từng ngày
Còn người, ruộng đồng, rừng, biển
Là còn tất cả quê hương
Qua mấy ngàn năm văn hiến
Dân mình chịu lắm nhiễu nhương
Tự do thêm hồng ngọn lửa
Sáng ngời những cuộc đấu tranh
Công bằng chưa vào thực tế
Làm sao có được đất lành
Hãy giữ sáng trong tiếng Việt
Những gì tổ quốc ghi công
Thế hệ bây giờ phải nhớ
Đừng quên nòi giống Tiên Rồng
Trái đất ngày thêm nhiễm độc
Làm người phải có niềm tin
Xã hội, dối gian lắm kiểu
Đâu ai lừa được chính mình
Lý tưởng nở hoa trí thức
Đời còn nghịch lý cuộc chơi
Lương tâm như đang đánh thức
Yêu thương trong mỗi con người
Đi qua sông dài mới biết
Chỗ nào bồi lở cạn sâu
Đi qua tình người mới biết
Nghĩa nhân rút ván qua cầu!
7. YÊU TIẾNG MẸ VIỆT NAM
Thương cuộc đời trái ngang
Lời mẹ ru chan chứa
Chìm nổi giữa gian nan
Rồng Tiên còn muôn thuở
Vũ khí thành lời thơ
Theo người đi giữ nước
Máu thấm vào phù sa
Cho cây lúa mượt mà
Sóng dạt dào biển đông
Hoàng Sa, Trường Sa yêu dấu
Mỗi thời đại đấu tranh
Đâu thiếu những anh hùng
Đánh tan giặc ngoại xâm
Ta thề không trở bước
Văn hóa hồn non sông
Mấy ngàn năm lịch sử
Hoa cũng tàn héo úa
Độc lập đầy cam go
Khi mất người, mất đất
Đời còn gì tự do
Sống nhớ về nguồn cội
Yêu tiếng mẹ Việt Nam
Biết làm người phải biết
Tổ Quốc mình thiêng liêng!
8. MƯỜI NĂM
Mười năm, ai hát bài thương nhớ
Để thắt lòng ta chút tình hồng
Từng tiếng thời gian như đọng lại
Một màu huyền diệu của đêm trăng!
Nước vẫn trôi êm qua mùa đổ
Óng ánh phù sa bên lở bồi
Cánh cò trăng trắng in màu nắng
Mắt vẫn đưa tình thuở rong chơi!
Mười năm, ai hiểu giùm ai hết
Sợi tóc tương tư cửa sổ chờ
Một chút ráng chiều rưng rức tắt
Trên cành vừa rụng trái hư vô!
Phải chi hôm ấy không hò hẹn
Bây giờ, đâu có chuyện nhớ nhau
Phải chi hôm ấy mưa đừng đến
Bây giờ, có lẽ đã quên nhau!
Vậy mà, người vẫn chưa trở lại
Mười năm, thềm cũ ánh trăng vơi
Chiếc lá xa cành bay tản mạn
Để mất đời nhau, nửa nụ cười!
Ta thương ta lắm, đêm viễn xứ
Mười năm, cay đắng một chút đời
Mười năm, nước mắt thành rêu vỡ
Ôm đời ấm lạnh trước gương soi!
9. NGỌT NGÀO TÌNH QUÊ
( Riêng tặng Nhà thơ Kiên Giang, Nhà văn Sơn Nam )
Áo bà ba nét duyên thôn nữ
Muồi câu vọng cổ, lắc lẻo cầu tre
Nồi cơm sôi, nóc nhà lên sợi khói
Bìm bịp kêu con nước lớn về!
Vú sữa Cần Thơ, thơm nguồn sữa mẹ
Gừng cay, muối mặn nghĩa Bạc Liêu
Bình Thủy, Phong Điền mùa cam quýt
Vĩnh Châu, ngọt lịm nhãn hạt tiêu!
Khóm Bến Lức, mắt chờ mắt đợi
Má hồng đào, trái mận Trung Lương
Tiêu Hà Tiên, tình chàng ý thiếp
Mắm Châu Đốc, hương vị khó quên!
Than đước Cà Mau, ấm đời bếp lửa
Dừa Bến Tre, tươi mát phù sa
Nem Lai Vung, thuốc rê Cao Lãnh
Lụa Tân Châu, muôn thuở mượt mà!
Cua gạch son, luyến lưu Đất Mũi
Gạo Sóc Trăng, nước bạc Cái Côn
Ghé ăn hải sản, miền Rạch Giá
Thăm làng bè cá, miệt Long Xuyên!
Món đồng rùa, rắn... về Ngã Bảy
Mềm môi, từng múi bưởi Ô Môn
Canh chua, nước mắm hòn Phú Quốc
Nhâm nhi cùng rượu đế Trà Ôn!
Hãy biết ơn những gì ta đang có
Đất nuôi người, người giữ đất bao dung
Tiếng ru, nhịp võng đưa kẽo kẹt
Mỗi nhịp tim rung, nhớ cội nguồn!
Ô Môn, 1974
10. GIỌT MÁU VIỆT NAM
Buổi sáng qua đường gặp người ăn xin
Việt Nam đau thương, Việt Nam tội tình
Thế kỷ hai mươi, con người tranh sống
Thành phố Sài Gòn mọc nhiều building
Chiến cuộc kéo dài, người bỏ nhau đi
Đứa trẻ không cha lúc mới chào đời
Nước mắt mẹ rơi, nồi da xáo thịt
Những dòng sông buồn có những thây trôi
Ta khóc cho người, ta khóc cho ta
Khóc cho Việt Nam hận tủi chan hòa
Em hãy lớn khôn để mà hiểu rõ
Cuộc đời không ngoài hình thức đám ma
Đói rách vẫn con triền miên đó em
Hãy nhớ nghe em đừng có sai lầm
Dù cho người đời bon chen đến mấy
Xin nhớ một điều, linh hồn Việt Nam
Xa xí phẩm nào rẻ như máu xương
Em hãy về đốt một nén hương
Cho người đã chết và đang chết
Giọt máu Việt Nam định nghĩa chiến trường!
Cần Thơ, 1970
11. BÀI HỌC CUỘC SỐNG
Anh còn sống máu tim anh chưa cạn
Nên vẫn còn ý thức sự diệt vong
Đời còn lắm trò đùa gian dối
Nên chúng ta, ai cũng có sai lầm
Em đừng buồn khi đi mua chữ nghĩa
Những con người mang trí thức cho em
Họ đem bán đời mình qua kinh nghiệm
Xã hội nầy, một hình thức kiếm cơm
Em ráng học vì thời gian quá ít
Học và hành trên mặt phẳng phân vân
Không tự chủ sao mở mang kiến thức
Dạy bây giờ chạy theo cấp số nhân
Thời nguyên tử để rồi thêm bừa bãi
Một cái gì gọi tiến bộ hơn xưa
Chắc những thứ giết người ghê gớm nhất
Ra ngoài đường toàn thấy chuyện mây mưa
Anh nhận ra những ngày mơ khanh tướng
Đã cho anh một hiện tại không gì
Những thân thích rồi cũng dần xa mãi
Người quay về, người bỏ xứ ra đi
Anh luôn nhớ lời người xưa đã dạy
Hãy thương người và đùm bọc lẫn nhau
Nhưng cuộc sống đã dạy anh nên biết
Học tranh giành và học những giết nhau!
tháng 4/2015
12. ĐÈN SÀI GÒN
- Riêng tặng anh Ngô Nguyên Nghiễm, Lưu Nhữ Thụy, Nguyễn Thanh Xuân
Sài Gòn, tôi về nắng trưa
Cầu Chữ Y, nỗi buồn gió táp
Cái đầu tiên mà tôi bắt gặp
Là sự nhỏ nhoi, nỗi khổ riêng mình!
Đèn Sài Gòn ngọn đỏ, ngọn xanh
Đâu đủ sáng cho mình mơ ước
Mưa, là cái khôn tắm mát
Nhưng con người, đôi lúc lại sợ mưa!
Mắt, bị che chiếc lá sái mùa
Đường thẳng cứ lờ mờ, quanh quẩn
Tôi thấy bước chân mình khá nặng
Mang trên vai một túi nghiệp văn chương!
Bạn bè, ly rượu tứ phương
Ở quán cóc, góc vỉa hè tận hưởng
Là sự thật, là tận cùng ham muốn
Là trái tim còn nét thật con người!
Sài Gòn, 1990
13. CÁM ƠN ĐỜI CÒN SỰ THẬT
Đời cho ta vay nhiều lắm
Tình yêu, danh lợi, khổ đau
Kiếp nầy, ta xin mắc nợ
Vốn, lời trả ở kiếp sau!
Mẹ, cha nuôi ta khôn lớn
Cắm sào mới biết sông sâu
Ta làm thơ tặng người lạ
Bao giờ tặng mẹ cha đâu!
Trên đời, sống không bè bạn
Như là ở tù chung thân
Trên đời, sống không yêu được
Như chết lấy gì ăn năn!
Cám ơn đời còn sự thật
Cám ơn những con thiêu thân
Chúng ta đang điên hay tỉnh
Nói, làm trái với lương tâm!
Vui sao, nhìn mai nở rộ
Buồn sao, nhìn lá vàng rơi
Cám ơn em còn dòng lệ
Khóc nhau dẫu lệch góc đời!
14. CUỘC SỐNG MUÔN MÀU
Thuở yêu đời chim thường ăn kiến
Lúc hết thời kiến lại ăn chim
Ôi, cuộc sống như trò ảo thuật
Ranh giới nào phân biệt trắng đen!
Đâu phải hơn người là trên tất cả
Khi thời gian còn quyền lực hơn ta
Ai chiến thắng mà không lần thua trận
Lúc soi gương mới thấy lại mình già!
Phàm con người chỉ có hai con mắt
Nhìn trước để đi, nào phải phía sau
Có đôi tai nghe điều hay lẽ thiệt
Thế giới bao la cuộc sống muôn màu!
Miệng và lưỡi chúng ta có một
Nói ít thôi luôn phải lắng nghe
Với bộ não mang tầm trí thức
Hướng nhân gian có lối đi về!
Trái tim máu đỏ trong lồng ngực
Nhịp yêu thương từ giây phút thiêng liêng
Ta có quyền không tin lời thuyết giảng
Không thể không tin nhân quả nhãn tiền!
Em có biết lòng dân là sức mạnh
Dựng quê hương bảo vệ nước non nầy
Những que diêm thoát thay từ khúc gỗ
Nhưng que diêm làm cháy cả rừng cây!
15. DÒNG MÁU TIÊN RỒNG
Rừng núi đồng bằng biển xanh bát ngát
Dãy đất tổ tiên để lại mấy ngàn đời
Thế hệ bây giờ chưa nguôi dâu bể
Dòng máu Tiên Rồng của thế kỷ hai mươi
Em thấy gì qua ba miền đất nước
Lửa từ bi bùng cháy giữa phố phường
Chất độc lan tràn làm mầm xanh chết yểu
Người sống tật nguyền những con thú cô đơn
Đánh giặc cướp nước dân ta chưa lùi bước
Từ thuở Hùng Vương luôn vẫn tự hào
Sự hy sinh nào cũng đều cao quý
Chỉ có hận thù kết liễu đời nhau
Và em ơi, khi hòa bình thống nhất
Trả giá thật nhiều xác chết Việt Nam
Dân sống tự do không trong nô lệ
Đất Mũi tận cùng tới ải Nam Quan
Những mảnh khăn tang khóc người xấu số
Một kiếp người, một xã hội đáng thương
Xiềng xích, áo cơm đằng sau tiếng nổ
Công bằng nào trên vết máu tai ương
Tôi tủi phận khi mang thân trí thức
Tiết trinh em đưa đẩy bởi đồng tiền
Sự hò reo nào sau lần chiến thắng
Tỉnh ra rồi, đời còn lắm kẻ điên
Ai sẽ nhắc những người vì sông núi
Chết hiên ngang cho tổ quốc, giống nòi
Những đánh Tàu, những đánh Tây còn đó
Nước Mỹ tự mình đứng trước gương soi
Tiền bạc bẽo khi đổi bằng xương máu
Rượu nghĩa tình xin uống với yêu thương
Cho con tim đầy lòng nhân ái
Biết bạn, biết thù và biết rỏ anh em
Hãy đứng lên, một quê hương ngạo nghễ
Trời Sài Gòn lồng lộng áo dài bay
Nắng Hồ Gươm thần Kim Quy nhỏ lệ
Quê hương nầy đâu phải của riêng ai!
Cần Thơ,1972
16. DIÊN HỒNG, TỔ QUỐC TA ƠI
Anh đừng trách
Bởi tính tôi con người chân chất
Ăn thẳng nói ngay nên dễ mích lòng
Đất nước nghèo
Bởi có thù ngoài và luôn có giặc trong
Sao cứ chủ quan rồi lặng im phi lý
Chuyện chống ngoại xâm đến nay còn lý thú
Giờ nhìn mặt nhau và tự thấy thấm đòn.
Anh nghĩ gì
Khi dân mình vẫn áo rách, đói cơm
Đang kêu cứu từng giờ bên bờ vực thẳm
Lãng đãng quá mảng trời hy vọng
Họ được gì
Những tự do, hạnh phúc trong tay
Khổ kêu trời nhưng trời chẳng thấu tai
Sống tai ương sao lương tâm không cắn rức.
Anh có nghe
Lòng dân đang thổn thức
Vì quê hương luôn trăn trở, tự hào
Lao động nghèo, trí thức thật được bao nhiêu
Rốt cuộc họ bị bào mòn suy nghĩ
Xã hội ta, còn hoài vị kỷ
Chưa thoát ra những bảo thủ, giả vờ
Cây cuộc đời trong ruột bị héo khô
Những hoa trái cứ thờ ơ vay mượn.
Anh chắc hiểu
Thế nào lý tưởng
Cho muôn dân luôn kính trọng, mong chờ
Đừng nghĩ mình chiến thắng làm vua
Khi phật ý ra tay không thương tiếc
Người một nhà sao không nắm tay đoàn kết
Lại thản nhiên chia phe phía hô hào
Khi nhân quyền còn lắm lao đao
Công bằng ư, sao khắp nơi nhiễm độc.
Anh đã biết
" Muốn chiến thắng phải dùng bạo lực
Nhưng trị dân không thể thiếu lòng nhân "
Sai lầm đã qua, sự đổi mới rất cần
Nhưng phải biết trân trọng nguồn chất xám
Nhân tài thực tâm chớ không hề dán nhãn
Cùng hội cùng thuyền đưa đất nước đi lên
Diên Hồng ơi, hồn tổ quốc Rồng Tiên
Ta ngẩng mặt một Việt Nam ngạo nghễ!
17. GIÓ THU XƯA
Gió mùa thu thoáng qua
Mùi tóc em rớt lại
Màu mắt nào chứa chan
Trong tình yêu chín tới
Hồn em tràn nắng thu
Cho lòng ta thêm ấm!
Vẫn gió mùa thu xưa
Mùi tóc cũ tìm hoài
Màu mắt nào đã phai
Kỷ niệm nào trong tay
Tình em giờ đắng cay
Mưa chiều nay đã cũ!
Ta về trên lối mưa
Những muộn phiền quên hết
Người con gái thuở xưa
Kéo hồn ta biền biệt
Gió mùa thu vẫn ru
Nhưng tình em đã chết!
Cứ gọi là cố nhân
Cho tình vơi nỗi nhớ
Cứ được là ăn năn
Vơi nỗi khổ bên đời
Ta gọi mãi tên em
Tiếc thương tình ban đầu!
18. GIÓ TRỜI NAM
Những nhánh sông chở phù sa tăm tắp
Lúa đồng xa, hoa trái nhởn nhơ cười
Em, thôn nữ vẫn làm duyên e ấp
Anh, trai làng mơ mộng tuổi đôi mươi!
Trưa nắng nóng, uống nước dừa ngọt lịm
Cơm trắng đậm đà sau buổi vần công
Cá lóc nướng trui chấm cùng muối ớt
Kèm rau đắng đồng vị ngọt lâng lâng!
Điệu nhạc quê hương gió hòa sóng lúa
Tiếng hót của chim thanh thoát lòng người
Ai gọi ai giữa chiều quê êm ả
Hay tiếng đời rớt khẽ với riêng tôi!
Hỡi em yêu, còn thương mưa nhớ nắng
Thuở mùa xuân hoa lá chẳng muộn phiền
Thuở tiếng ve, tôi yêu người nông nổi
Thuở biết buồn nhìn lá rụng cuối hiên!
Như thế đó, tình ơi, sao quên được
Bóng dừa lung linh ru nhịp thở ngoan hiền
Tôi cúi xuống nghe tình yêu của đất
Lắng tiếng chim gù thong thả, bình yên!
Cần Thơ, tháng 4/1974
19. KHÔNG THỂ CHẾT
NHỮNG CON NGƯỜI THỰC CHẤT
Không thể thiếu những cội nguồn dân tộc
Không thể thiếu chất nhựa trong cây
Không thể thiếu những con tim và khối óc
Đã đấu tranh, nuôi dưỡng thế hệ nầy!
Không thể để vườn hoa đầy cỏ dại
Không thể để tàn cây che nắng mặt trời
Phải sống với cuộc đời bằng tuổi trẻ
Cho nụ cười nở mãi những bờ môi!
Không thể thiếu những tình yêu nồng cháy
Không thể thiếu tình người dù hạnh phúc, thương đau
Không thể ví cuộc đời như tặng phẩm
Đem trưng bày và biếu xén lẫn nhau!
Không thể thiếu lòng nhân và chất xám
Hãy yêu người như thuở mới yêu nhau
Không thể chết những con người thực chất
Cho bây giờ và cho cả mai sau!
20. KHÔNG THỂ CON MÌNH
DỐT TIẾNG QUÊ HƯƠNG
Anh về gom lại thời thơ ấu
Kỷ niệm học trò nhắc nhở nhau
Nam hùng, nữ kiệt còn danh sử
Nam tiến nghìn xưa vẫn tự hào!
Em hãy ngủ trong bình yên thương nhớ
Cuộc đời nầy đầy khốn khổ, gian lao
Anh luôn thấy hồn em xanh màu lá
Mắt thanh bình đẹp mãi những chi!
Em đừng khóc cho lòng anh chua xót
Khi yêu nhau cùng chia sẻ mặn nồng
Em phải biết làm vợ hiền mong đợi
Khi có chồng đi bảo vệ non sông!
Em những sáng đưa con vào trường học
Đời con là đời anh của xa xưa
Nên cần học nhiều điều lễ nghĩa
Dù chung quanh cám dỗ, lọc lừa!
Khi xã hội ngày càng thêm phức tạp
Không thể con mình dốt tiếng quê hương
Hiểu thấu đáo cội nguồn và tranh đấu
Khi đủ lớn khôn rời ghế nhà trường!
Em thấy không, gia đình là tổ ấm
Cha-mẹ-anh-em, hạnh phúc sum vầy
Thương những người góp công vào sông núi
Sống-chết nơi nào, đôi lúc chẳng ai hay!
21. LỬA PHÙ ĐỔNG
Rượu chuối hột nhậu lai rai tình nghĩa
Mắm sống, cá linh thương lắm quê mình
Vui bên nhau quên một thời loạn lạc
Ác mộng hoài nên khó thấy bình minh!
Lẽ âm dương kiếp người đầy mầu nhiệm
Bức tranh đời kéo nét cọ viễn vông
Những nỗi đau làm trái tim rỉ máu
Cho Hồng Hà dậy sóng tới Cửu Long!
Người biết vinh khi đã từng chịu nhục
Hạnh phúc trong tay bị bán mua rồi
Nhìn bằng cấp mà tủi thân trí thức
Ta thấy mình sét đánh một lằn roi!
Nói yêu nước giữa làn tên mũi đạn
Nói đồng tâm nhưng chưa thấy đồng lòng
Hỡi, sức mạnh của Diên Hồng một thuở
Đánh giặc ngoài phải biết có giặc trong!
Thời đại bây giờ học cao, hiểu rộng
Sao cứ than đất nước thiếu nhân tài
Ta cân lại buồn vui và sinh tử
Mở ngân hàng đem danh vọng cho vay!
Hít không khí bị trúng nhầm gió độc
Người nói gì mà trời đất lên cơn
Men lối nhỏ thấy miền trăng cổ tích
Ninh Sóc sơn lửa Phù Đổng mãi còn!
Ba chín tuổi em, vòng quay chóng mặt
Sáu sáu tuổi ta, trải giấc mê dài
Cơn động đất cũng có ngày sẽ tới
Cánh chim bằng lựa chỗ đậu để bay!
Tháng 6. 2014
22. CHUYỆN CỔ TÍCH
Trệt xuống đất cho mát trời ông địa
Nước mắt quê hương uống thét phát ghiền
Mấy thằng nam đừng chơi gian lận
Lót long đền, phái nữ họ ghen!
Món dân dã, lai rai tới bến
Đâu ở đâu, lại giống xứ mình
Trước khi chết còn xuống câu vọng cổ
Bạn ta cười, vỗ vế, y kinh!
Mấy bà bạn trông còn được đại
Lâu ngày giờ như thấy hồi xuân
Mấy cha cứ đèo bồng, phát ớn
Nước nôi gì mà cứ phân vân!
Cạn ly đi để nhớ hồi con nít
Chơi nhà chòi cùng rủ tắm mưa
Của thượng đế cho thì cứ nhận
Ai nhớ quên cũng tới bây giờ!
Nhỏ nhiếc gì, thân ai nấy giữ
Nhắc làm chi quá khứ, thêm thèm
Nghèo, giàu gì cũng thời có số
Cục đất không còn mà để chọi chim!
Quên tuổi trẻ để sống vì tuổi trẻ
Suôi gia rồi sống hết đời đi
Người dưng cả, đừng chơi kê tán
Lỡ có ai lén thấy, phân bì!
Bạn bè cũ gặp nhau quá đã
Vui thật tình nghĩ chi tới trăm năm
Đồ nhấm nháp còn nằm chương ướng
Sao mấy cha lại muốn ăn năn!
Mấy chục năm, biết trên biết dưới
Có chìm xuồng cũng hú hí cho vui
Hương một thuở nghe còn thơm phức
Nhầm nhò gì, chuyện cổ tích, trời ơi!
Châu Đốc, 2013
23. CHUYỆN NHƯ ĐÙA
Ta đã chết mà như không chết
Hồn vẫn còn quanh quẩn trần gian
Bởi địa ngục không còn chỗ trống
Và phía kia, khóa cửa thiên đàng!
Nghĩ mà thương những thằng bạc số
Sống trên đời chẳng có xác thân
Nghĩ mà tủi những lời hoa mỹ
Núp sau lưng mua bán quỷ thần!
Ta trở lại căn nhà từ biệt
Người thân vui, hồn cũng đỡ buồn
Vừa chạy được lá bùa hóa kiếp
Ghé Sài Gòn, ăn mì gõ đêm hôm!
Ở mọi miền, chợ đêm đâu cũng có
Chỗ bán thức ăn, chỗ bán nước, tuyệt vời
Đèn lấp lánh treo đời phù phiếm
Ta thấy mình sét đánh một lằn roi!
Chốn nhộn nhịp và những nơi mạt rệp
Cũng đèn dầu, cũng đấu đá, nhà xiu
Ba, bảy chục năm may mà còn sống
Nghe quốc gọi bầy, bìm bịp lại kêu!
Ta đã biết đời là bến tạm
Bốn ngàn năm, gang tấc có gì xa
Những xác chết đã giữ yên bờ cõi
Hồn hóa thành cầu nối tới Trường Sa!
Trăng hí hởn thả mình trên biển
Nào biết nỗi đau khi sóng vỡ tràn bờ
Ngủ một giấc cho thấy còn sáng suốt
Biết bạn, biết thù, biết rõ những ngu ngơ!
Sáng ra chợ, lựa vỉa hè gió mát
Trải chiếu ra, bày bán thuốc trường sinh
Khui một chai thuốc sâu cực mạnh
Ực một hơi, chẳng chút rùng mình!
Người chung quanh, ồ lên nhăn mặt
Sao ông ngu, uống thứ chết người
Tôi đã uống thuốc trường sinh trước đó
Chứng tỏ mình bán thật thuốc hay!
Người ủng hộ ngày càng đông đúc
Như tôm tươi, mặc sức đếm tiền
Chỉ những kẻ trên đời sợ sống
Mới mua giùm thằng quãng cáo thuốc tiên!
10-01-2013
24. CHUYỆN THỜI SỰ
Một thời chinh chiến tàn khốc đó
Dòng sông dậy sóng, máu thây trôi
Nghe quen tiếng súng như rang bắp
Pháo dập từng nơi dội đất trời!
Chất độc tràn lan trên đất mẹ
Những vành tang trắng, lệ nhớ thương
Từng lớp người đi, không về nữa
Từng lớp đấu tranh cũng xuống đường!
Hỏa châu thay pháo hoa rực sáng
Vậy mà, đâu đã hết chiến tranh
Trong yên bình đó nghe đau điếng
Giặc của thời cơ cứ hoành hành!
Ta lọc được gì qua nhân nghĩa
Đời chưa bình đẳng, lắm điêu ngoa
Vết thương từ phía quân thù tặng
Chưa đau bằng phản bội phía quân ta!
Trường đâu phải nơi nào cũng xanh sạch đẹp
Thầy dạy rập khuôn, trò chẳng sáng kiến gì
Thời đại thông tin còn xài bùa, phép
Nói dối an toàn, sự thật giấu giếm đi!
Ông bà ta, sợ tình người bạc bẽo
Bằng mặt nhau nhưng chẳng bằng lòng
Tưởng ôm cây đứng cho mình thẳng
Đâu biết rằng mình đã bị cong!
Em thấy không, bầu trời đầy khói bụi
Trái đất nóng lên, bão lũ tung hoành
Ta đang hạnh phúc hay những người cùng khổ
Rừng núi, đồng bằng càng lúc mất cây xanh!
Đất nước ta ơi, mấy ngàn năm đó
Còn nhân dân, còn gặp những nụ cười
Điều sợ nhất khi mất đi văn hóa
Khi đồng tiền làm chủ những cuộc chơi!
Đừng khóc nghe em, hãy dành nước mắt
Để một lần khóc những người thân
Để được khóc khi đầu thai kiếp khác
Những ẩn tình chưa chắc được giải oan!
Cuối năm Quý Tỵ-2013
25. SỰ THẬT KHÔNG THỂ KHÁC
Khi trái đất ngày càng thêm nhiễm độc
Sự yên bình bị đe dọa triền miên
Sông cạn nước và để rồi biển chết
Rừng núi đau ra tới cả bưng biền
Thời gian chẳng đợi chờ ai cả
Xin chớ nằm mơ chuyện kiếp mai
Nghìn xưa cứ ngỡ nghìn sau tới
Trong tiếng cười giòn buổi sáng nay
Nghe trong nắng ấm hương của đất
Cỏ mềm sao cứ vướng bước chân
Dường như ai đó vừa rơi lệ
Đau nhói tim ta những giọt thầm
Quê hương mình mỗi nơi mỗi khác
Đi hoài chưa giáp một vòng xoay
Mở to đôi mắt chưa thấy hết
Đừng bao giờ thề thốt với ai
Và, có lúc lòng ta tự hỏi
Mình bước lên hay thả dốc cuộc đời
Khi đang được sống trên giả dối
Nhưng, chết là sự thật, em ơi!
26. SỐNG THẬT LÀM NGƯỜI KHÓ LẮM EM ƠI
Đất mẹ ơi, khi con về với đất
Nên bao điều cần nói hôm nay
Xin tạ lỗi với những người đang sống
Cám ơn đời cho ta hạnh phúc, đắng cay!
Ngày ly biệt, em hãy nên bình tĩnh
Khóc nhiều rồi, đã mấy mươi năm
Cả đời ta, thăm chưa giáp nước
Nghĩ thêm buồn chuyện của thế nhân!
Đem theo anh, em đừng quên giấy, viết
Những tập thơ tình bè bạn in chung
Anh sẽ tặng để làm quà qua cửa
Thế giới bao la, chỉ một ngã tương phùng!
Chỉ biết được những giây phút cuối
Người yêu thầm và người lại yêu thơ
Anh trả lại trần gian bao vinh, nhục
Riêng tình em anh mang hết xuống mồ!
Bạn bè xa bao người hay muộn
Hãy nâng ly cạn hết rượu buồn
Anh nhớ mãi nụ cười của những người thân thích
Cõi sinh tồn nhiều lắm hoa thơm!
Tiếng chuông ngân qua tầng mây gió
Là lúc anh rời khỏi chốn mê đời
Quê hương ơi, bài thơ tình muôn thuở
Sống thật làm người khó lắm, em ơi!
27. ĐẤT QUÊ TA ĐÂU CŨNG CÓ LINH HỒN
Đưa em về, tìm lại quãng trời thơ ấu
Mồ mả bà con từ dạo chiến tranh
Chiếc cầu khỉ và con mương nhỏ
Trăng phương nam trai gái vẫn ươm tình!
Đưa em về, thăm đình chùa cổ kính
Màu thời gian in dấu thăng trầm
Mái trường cũ giờ chỉ còn kỷ niệm
Những thâm tình đọng lại nỗi thương tâm!
Đưa em về, thăm vườn trái cây bóng mát
Để em nghe tiếng chim hót tỏ tình
Và quên đi những oán hờn, nước mắt
Chỉ ngọt ngào dòng máu đỏ tinh anh!
Đưa em về, với buổi chiều ráng đỏ
Dòng phù sa tim tím khóm lục bình
Thương cánh cò qua hai mùa mưa nắng
Dạ cổ, tình người chơn chất đất phương nam!
Đưa em về, cùng hương đồng lúa trổ
Đất quê ta đâu cũng có linh hồn
Từng hạt bụi cũng mang niềm trăn trở
Từng nụ cười đầm ấm những nụ hôn!
Đưa em về, ngày hòa bình mở hội
Với mùa xuân chan chứa thuở yêu người
Chiếc áo bà ba và nét duyên con gái
Nón lá hẹn hò tóc xõa nghiêng vai!
Cần Thơ, 1975
28. QUÊ HƯƠNG NẦY ĐÂU PHẢI CỦA RIÊNG AI
Quê hương tôi mười lăm năm trở dậy
Gió mang hương một dãy nắng thanh bình
Những câu hát, những điệu hò bất tận
Trong tình người rợp mát bóng cây xanh!
Hãy cho nhau bằng nụ cười, ánh mắt
Sống với nhau bình đẳng chuyện đời thường
Hãy nhìn nhau bằng cái nhìn tình tự
Để trái tim còn ngọt vị yêu thương!
Hãy thở như hương đồng lúa chín
Rất tinh anh hạt sương sớm đầu ngày
Hãy lắng nghe lời chim thánh thót
Và ngưng chiều sợi khói nhà ai!
Em về đâu nghiêng vành nón lá
Gió lẳng lơ trên bờ tóc đa tình
Đời bắt đầu như nụ hôn rất lạ
Để con người thú thật chuyện ba sinh!
Hãy giữ cho nhau những mùa xuân chín
Mười lăm năm hơi thở tợ sông dài
Hỡi tất cả những hy sinh cao quý
Quê hương nầy đâu phải của riêng ai!
Châu Đốc, 22-3-1990
29. HOA NGÀN NĂM
Như chút sầu len lén gọi
Em đi hoa lá hững hờ
Thẩn thơ con bươm bướm đợi
Hoa lòng dấu hẹn mắt trưa
Còn đâu màu trăng tơ nõn
Anh nghe hương bủa đất trời
Dáng em đèn hiu hắt bóng
Mỏi mòn ngày tháng rong chơi
Em qua đời anh một dạo
Để giờ đường lạ bước chân
Tiếng kêu loài chim hoang thổ
Chết trong nỗi nhớ âm thầm
Ngồi nghe thời gian gõ nhịp
Trên miền dấu tích tàn phai
Giọt lệ như vừa rơi xuống
Bao la khóc một đêm dài
Anh gom nỗi buồn thế kỷ
Trái tim hâm nóng bao giờ
Mới hay hoa ngàn năm nở
Yêu người nhớ mãi hương xưa.
Cần Thơ, 20.10.1982
30. TRĂNG RU ĐIỆU NHỚ
Gió đàn oằn ngọn tre cong
Cầu ngang qua xóm bão giông sập rồi
Cuối trời vạt nắng rong chơi
Bến xưa còn đó bóng người xưa đâu
Sông dài chở mấy bể dâu
Trang đời sót lại bao câu thệ nguyền
Còn gì để nhớ mà quên
Bởi đâu còn đất tổ tiên tìm về
Khói đồng bàng bạc hồn quê
Trong tay hạnh phúc cận kề mấy khi
Cái đau rồi sẽ qua đi
Cái chưa đau sớm muộn gì cũng đau
Phong trần tỉnh giấc chiêm bao
Biển khơi từng đợt sóng trào bờ xa
Trăng ru điệu nhớ đêm qua
Lệ nào chảy xuống lòng ta ngậm ngùi!
Châu Đốc,22/10/2014
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét