TRANG CHỦ

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

* 13 TÌNH KHÚC SÀI GÒN - chùm thơ Trúc Thanh Tâm

   

      





 TÌNH KHÚC SÀI GÒN
 





1. VIỆT NAM NƯỚC TÔI

Huyền thoại nào của núi, của biển đông
Hương của hoa, của người và của đất
Trời đất giao thoa làm lòng tôi ngây ngất
Cho bao yêu thương se thắt trái tim mình


Sông Hương hiền hòa, chuông Thiên Mụ còn ngân
Cung đình Huế theo tháng năm sống mãi
Hồ Hoàn Kiếm mơ màng trong sương khói
Ải địa đầu oanh liệt đất Thăng Long

Đất phương Nam màu mỡ chín dòng sông
Tình nhân loại rạng ngời trong mắt nhớ
Việt Nam nước tôi, tài hoa còn muôn thuở
Gia Định - Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông!
 

Cần Thơ, 1974

 
2. ĐÈN SÀI GÒN
    
                 - Tặng anh Ngô Nguyên Nghiễm, Lưu Nhữ Thụy, Nguyễn Thành Xuân

Sài Gòn, tôi về nắng trưa
Cầu Chữ Y, nỗi buồn gió táp
Cái đầu tiên mà tôi bắt gặp
Là sự nhỏ nhoi, nỗi khổ riêng mình

Đèn Sài Gòn ngọn đỏ, ngọn xanh
Đâu đủ sáng cho mình mơ ước
Mưa, là cái khôn tắm mát
Nhưng con người, đôi lúc lại sợ mưa

Mắt, bị che chiếc lá sái mùa
Đường thẳng cứ lờ mờ, quanh quẩn
Tôi thấy bước chân mình khá nặng
Mang trên vai một túi nghiệp văn chương

Bạn bè, ly rượu tứ phương
Ở quán cóc, góc vỉa hè tận hưởng
Là sự thật, là tận cùng ham muốn
Là trái tim còn nét thật con người!
 

Sài Gòn, 1990

 
3. EM XA TA, MẮT LỆ ƯỚT SÀI GÒN

Nắng di tản, đám mây đen ùa tới
Ta tạt vào quán lá cạnh đường xa
Cô chủ quán cũng hồng hồng đôi má
Ta thấy mình sống lại tuổi hăm ba

Cũng quán lá, phải lòng cô gái Huế
Gia Định mưa, ta uống cốc xây chừng
Điếu capstan khói tan vào mộng
Ta nhớ đời, một vạt tóc ôm lưng

Giờ muốn quên mà không quên được
Sáng đầy khói bụi, tối mưa nỉ non
Ngày ấy bên nhau vàng trăng mật
Em xa ta, mắt lệ ướt Sài Gòn

Đời quanh quẩn trên từng cây số
Bến thời gian còn in dấu tàn phai
Hết chiến tranh mà chưa hết giặc
Trận giặc tình ta đánh cả đời trai!


 
4. GIỌT MÁU VIỆT NAM

Buổi sáng qua đường gặp người ăn xin
Việt Nam đau thương, Việt Nam tội tình
Thế kỷ hai mươi, con người tranh sống
Thành phố Sài Gòn mọc nhiều building

Chiến cuộc kéo dài, người bỏ nhau đi
Đứa trẻ không cha lúc mới chào đời
Nước mắt mẹ rơi, nồi da xáo thịt
Những dòng sông buồn có những thây trôi

Ta khóc cho người, ta khóc cho ta
Khóc cho Việt Nam hận tủi chan hòa
Em hãy lớn khôn để mà hiểu rõ
Cuộc đời không ngoài hình thức đám ma

Đói rách vẫn con triền miên đó em
Hãy nhớ nghe em đừng có sai lầm
Dù cho người đời bon chen đến mấy
Xin nhớ một điều, linh hồn Việt Nam

Xa xí phẩm nào rẻ như máu xương
Em hãy về đốt một nén hương
Cho người đã chết và đang chết
Giọt máu Việt Nam định nghĩa chiến trường!
 

Cần Thơ, 1971

 
5. CHUYỆN NHƯ ĐÙA

Ta đã chết mà như không chết
Hồn vẫn còn quanh quẩn trần gian
Bởi địa ngục không còn chỗ trống
Và phía kia, khóa cửa thiên đàng

Nghĩ mà thương những thằng bạc số
Sống trên đời chẳng có xác thân
Nghĩ mà tủi những lời hoa mỹ
Núp sau lưng mua bán quỷ thần

Ta trở lại căn nhà từ biệt
Người thân vui, hồn cũng đỡ buồn
Vừa chạy được lá bùa hóa kiếp
Ghé Sài Gòn, ăn mì gõ đêm hôm

Ở mọi miền, chợ đêm đâu cũng có
Chỗ bán thức ăn, chỗ bán nước, tuyệt vời
Đèn lấp lánh treo đời phù phiếm
Ta thấy mình sét đánh một lằn roi

Chốn nhộn nhịp và những nơi mạt rệp
Cũng đèn dầu, cũng đấu đá, nhà xiu
Ba, bảy chục năm may mà còn sống
Nghe quốc gọi bầy, bìm bịp lại kêu

Ta đã biết đời là bến tạm
Bốn ngàn năm, gang tấc có gì xa
Những xác chết đã giữ yên bờ cõi
Hồn hóa thành cầu nối tới Trường Sa

Trăng hí hởn thả mình trên biển
Nào biết nỗi đau khi sóng vỡ tràn bờ
Ngủ một giấc cho thấy còn sáng suốt
Biết bạn, biết thù, biết rõ những ngu ngơ

Sáng ra chợ, lựa vĩa hè gió mát
Trải chiếu ra, bày bán thuốc trường sinh
Khui một chai thuốc sâu cực mạnh
Ực một hơi, chẳng chút rùng mình

Người chung quanh, ồ lên nhăn mặt
Sao ông ngu, uống thứ chết người
Tôi đã uống thuốc trường sinh trước đó
Chứng tỏ mình bán thật thuốc hay

Người ủng hộ ngày càng đông đúc
Như tôm tươi, mặc sức đếm tiền
Chỉ những kẻ trên đời sợ sống
Mới mua giùm thằng quãng cáo thuốc tiên!


 
6. BẾN THỦ THIÊM

Nắng vàng hôn nhẹ hàng cây
Ta ngồi xe ngựa một ngày không em
Cuối cùng xuống bến Thủ Thiêm
Cà phê đá bụi, phố nghiêng bóng dài
Chiếc solex đậu chờ ai
Giọt thời gian rụng chim bay cuối chiều!


 
7. CON GIÓ ĐẨY ĐƯA

Sài Gòn lạ và mênh mông
Không gian chùng xuống một vòng mây mưa
Trên cành, con gió đẩy đưa
Lạ chưa, hai lá móng bò chúm nhau!


 
8. TÂN ĐỊNH MƯA

Nhà Bè sông rẽ nhớ mong
Qua Dinh Độc Lập nắng lồng áo bay
Đường về Tân Định chiều phai
Bên em ta muốn mưa hoài cả đêm.


 
9. SÀI GÒN NGÀY ĐÓ

Sài Gòn ngày đó xa rồi
Cột cờ Thủ Ngữ ai ngồi đợi ai
Nancy chợt nhớ áo dài
Đường về Tân Định chiều phai nắng rồi

Bàn Cờ lạc dấu tình tôi
Tóc em mây khói nghiêng trời nhớ nhung
Nhà Bè nước rẽ đôi dòng
Bao giờ cho hết đau lòng mai sau!


 
10. TÓC EM THƠM NẮNG SÀI GÒN

Chiều của dạo nào xa lắm
Bên góc Vương cung thánh đường
Người ta bên nhau cầu nguyện
Chúng mình xưng tội lỡ thương

Em mở lòng trang lưu bút
Thư tình mực tím mồng tơi
Hương của một thời con gái
Tràn về ngập cả hồn tôi

Em kề vai tôi thỏ thẻ
Trên cành chim hót xa xa
Phượng hồng trên môi em đỏ
Một thời áo trắng Văn khoa

Chiều nay áo bay dưới phố
Khung trời xanh lá me non
Mùa xưa còn tôi đứng lại
Tóc em thơm nắng Sài Gòn!


 
11. SÀI GÒN SÁNG NAY

Em đi mắt lệ rưng rưng
Mình ta bên góc vương cung thánh đường
Đời người bóng khói hình sương
Vườn trầu rẽ lối ngõ hồn nhện giăng

Phía trời Cát Lái xa xăm
Chiều Tân Sơn Nhất mưa dầm đìu hiu
Thảo Cầm Viên lá rụng nhiều
Qua bao dâu bể vẫn nghèo dung nhan

Chia tay tiệc rượu chưa tàn
Tiếng ai nức nở muộn màng đêm rơi
Đèn vàng Chợ Lớn ngậm ngùi
Còn đâu xe ngựa một thời đón đưa

Dakao nhớ nhịp guốc khua
Vỉa hè ký ức gió lùa áo bay
Sài Gòn đẹp lắm sáng nay
Ta về tìm lại những ngày tháng xưa!


 
12. SÀI GÒN

Sài Gòn của gió và em
Của chiều nắng mật, phố quen lạ đời
Sài Gòn của những nụ cười
Của đêm tình tự, sáng ngời tài hoa

Sài Gòn của tuổi thơ ta
Của nhân nghĩa, chốn phù hoa, đua đòi
Sài Gòn của tuổi hai mươi
Của người sau, sống thật người ngày xưa!


 
13. BÃO SỐ 7

Sét ngang trời chụp xuống những lằn roi
Cơn mưa đồng bằng rấm ra rấm rít
Hơn ba trăm năm Sài Gòn thấm mệt
Gió giật mưa vùi phố lại có sông

Miền Trung tôi, bão số 7 tột cùng
Cuốn theo hết biết bao người và của
Ai vay nợ mà dân tôi phải trả
Biển quặn lòng mà chưa hết tang thương

Hãy khóc nhau ta chia sớt nỗi buồn
Bình minh đâu mà đời sa bóng tối
Những gương mặt cứ hằn sâu kinh hãi
Thôi còn gì, đời rũ sạch áo cơm

Việt Nam nước tôi, còn khổ và buồn
Người rách áo cần thương người áo rách
Nối vòng tay với miền Trung ruột thịt
Người một nhà xin hãy biết thương nhau!
 

  Châu Đốc, 16/10/2016
TRÚC THANH TÂM

   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét