* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016
* MONG MANH SỢI TÓC - thơ Nguyễn Liên Châu ( Sài Gòn )
MONG MANH SỢI TÓC
Mùa đã lết tàn hơi về cuối lũng
Bấm độn tay suy lận đận mãi đầy
Người xa biệt theo chân ngày thực dụng
Để vườn xưa buồn vội dựng thành cây
Quyết mở cửa cho nắng vào rọi tối
Buồng tim suy hằn dấu thuở ai ngồi
Sót lại đó sợi tóc mai lầm lỗi
Nhọn dịu dàng đâm nhói ý thơ tôi
Từ ly nào cũng nhẹ nhàng giả lấp
Gắng đưa tay phủi nhẹ bụi gương mờ
Chẳng đặng đừng thấy mình luôn với bóng
Máy môi cười gượng gạo đến bơ vơ
Nắng chối ngại quay đầu về phía núi
Buồng tim đau co giật nhịp cầu hồn
Suốt một đời chưa bao giờ thấy tuyết
Buổi tay rời băng buốt ngược càn khôn
Không thể nhặt sợi tóc mai hạnh phúc
Bó gối tôi nhìn lũng ngập sương mù
Hiên hoài niệm xanh rêu lời thất vận
Chữ lò cò một cõi nhớ âm u.
NGUYỄN LIÊN CHÂU
( Sài Gòn )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét