TRANG CHỦ

Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

* HOA SO ĐO VÀ NỖI ĐỢI CHỜ - thơ Nghiêm Quốc Thanh ( An Giang )

       
      





HOA SO ĐO VÀ NỖI ĐỢI CHỜ

 


 

Cánh so đo thắp màu rưng rức
Hoa rũ xuống chiều vồn vã phía không em
Đôi mắt ấy trói hồn ta thuở ấy
Đôi mắt hiền, đôi mắt thích suy tư

Sao chiều nay hoa rụng nhiều vô kể
Kết lời bay chênh chao, chênh chao
Đã một ngày tình gieo vào ngực áo
Những đợi chờ làm nên cuộc yêu thương

Đừng buồn ta ơi, so đo chưa nở hết
Còn những nụ hờ ngậm sương đêm qua
Ai đặt chi tên hoa tính người hơn thiệt
Cho ta lang thang chẳng muốn quay về

Bỗng dòng người đang theo nhau một phía
Có em gót hài mang tuổi phố quê
Mây choàng thức, thênh thang và trôi mãi
Khẽ trong veo tiếng cười, ta không giấu được tiếc nuối hộ em

Cánh so đo vẫn rơi trên thềm vắng
Bài hát còn lời nhung nhớ trên môi
Chưa mang tuổi đi đó đây về khóc
Chuyện người yêu nhau ma mị cũng vừa dừng

Còn một miền dang dở phía quay lưng
Xin ưu tư thôi dày vò thực tại
Ngõ về quen không thấy đâu ô cửa
Xin tan vào đêm đứng đợi một người

Bỗng một ngày ngán ngẫm với rong chơi
So đo ơi, người cớ sao bội bạc
Hoa tả tơi… biết ai người giẫm nát
Em đã quên cớ sao ta vẫn chờ?

 
NGHIÊM QUỐC THANH
( An Giang )


* So Đo: Loài cây thân gỗ có hoa màu cam, cánh lớn mọc như những chiếc chuông hướng ngược lên trời, thường được trồng ở xứ lạnh hoặc miền cao…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét