TRANG CHỦ

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2016

* AN GIANG, SÔNG NÚI TÌNH NGƯỜI - bản thảo tập thơ Trúc Thanh Tâm

      
        





AN GIANG, SÔNG NÚI TÌNH NGƯỜI


 



1. QUA PHÀ VÀM CỐNG
 

Ngang trường đại học, em đâu
Anh trên đỉnh nhớ, nỗi sầu quắc quay
Mây về, gió ngủ trên tay
Nắng ru vòm lá khép ngày chờ mong


Qua phà Vàm Cống chạnh lòng
Nghe bao hờn dỗi lớn, ròng trong tim
Long Xuyên, xuân ghé bên thềm
Trái tim trổi nhịp, đời thèm thuồng mưa

Mới hay tình nhớ đợi mùa
Anh thương ngọn bấc lạnh lùa cuối năm
Mắt xưa lưu luyến hương thầm
Em bên anh giữa mưa lâm râm, chiều.



2. MỸ HÒA HƯNG
 

Xôn xao lạ cù lao Ông Hổ
Nắng chen vai trời thả tơ hồng
Hoa hứa hẹn bướm về ươm mật
Đời dạt dào theo những nhánh sông

Thương với nhớ gieo cầu lưu luyến
Muôn sắc màu áo lụa người qua
Xin thở với hương đồng gió nội
Gánh ân tình canh cánh trong ta

Xanh hơn trước bên vườn cây trái
Tóc em thơm đón tuổi xuân về
Ta bắt gặp tình em nhú lộc
Thời gian cùng hòa nhịp đam mê

Cửu Long ơi, trời quê bát ngát
Phù sa bồi đẹp lắm gian nan
Thương biết mấy tình làng nghĩa xóm
Mỹ Hòa Hưng hồn đất An Giang.


 
3. TIẾNG ĐỘC HUYỀN

Tiếng độc huyền rơi từ quá khứ
Xé hồn ta, chảy máu trinh nguyên
Áo hoa mờ ảo trong sương mỏng
Là những ẩn tình ta với em

Phương Nam ơi, bạt ngàn lúa trổ
Cánh cò chao, trắng muốt tuổi thơ
Và trai, gái vẫn thề non hẹn biển
Phải lòng nhau nên cứ bắt đợi chờ

Tiếng mẹ ru, võng đưa kẽo kẹt
Gió ruộng đồng khuấy động thời gian
Trong im vắng, đừng ai làm tan vỡ
Giữa không gian, trầm bổng một ngón đàn

Chiều Bảy Núi, đất trời như gần lại
Đêm Núi Sam, trăng đẹp quá trăng ơi
Trong sâu thẳm đắng cay và hạnh phúc
Ta ru ta, với thân phận làm người

Đừng nói trăm năm đi không tới
Cuộc đời nầy như giấc ngủ non
Tuổi thơ ơi, nụ cười mới lớn
Người học hoài chưa hết cái khôn

Ta đứng cười vang cùng thế sự
Lở, bồi rồi như một giấc mơ
Để nghe trăn trở bao dòng lệ
Đủ biết tình yêu chẳng bến bờ

Cả một đời ta, vai gánh nặng
Văn chương, thân hữu với tình em
Thiên đường, địa ngục gần nhau lắm
Còn tiếng độc huyền rớt trong đêm.
 


4. AN GIANG MÙA NƯỚC LŨ

Đồng bằng mình bỗng dưng mà thiếu nắng
Lũ tràn về thành biển khắp đồng xa
Em thấy không, con người luôn nhỏ bé
Nhưng con người ý chí thật bao la

Nước mỗi ngày cứ ghi thêm thành tích
Người mỗi ngày phải đấu trí thiên tai
Đói và khổ hãy cùng nhau gánh vác
Nước mắt đâu là cứu cánh em ơi

Người và của đã chìm sâu trong nước
Lam lũ một đời phút chốc trắng tay
Sống và chết lúc nầy như thân thiện
Người và trời ai đã nợ nần ai

Ta không thể khoanh tay chờ cái chết
Hãy cùng nhau vượt nghịch cảnh, đau lòng
Hãy yêu thương để cùng thêm sức mạnh
Nước trắng đồng rồi lúa sẽ đơm bông

Qua cơn lũ, mặt trời lên rực rỡ
Đất và người cùng gieo hạt sinh sôi
Cánh cò trắng ngậm muồi câu vọng cổ
An Giang quê nhà nở nụ cười tươi.



5. CHÂU ĐỐC

Anh về Châu Đốc nghe em kể
Mà thương con nước rẽ ba dòng
Chùa Bà Bài bên kinh Vĩnh Tế
Đường mòn Đất Cúng dưới mưa giông

Đầu Bờ, Bến Vựa rồi Bến Đá
Núi Sam phượng nở tới đỉnh cao
Nhìn xuống ruộng đồng xanh bát ngát
Không khí trong lành thêm nhớ nhau

Chiều xuống Cầu Quan nghe sông hát
Kinh Ông Cò, đường lá me bay
Cây Bồ Đề mang từ Ấn Độ
Cầu sắt An Biên thương nhớ ai

Trường Đua, anh thở hồn hương lúa
Thoại Ngọc Hầu mở đất, chưa vơi
Chùa Bà vẫn khói nhang nghi ngút
Tiếng chuông ngân, ngộ đạo và đời

Châu Đốc quê mình thêm đẹp lạ
Hai chiếc cầu nối nhịp bờ vui
Tình yêu còn mãi trong ánh mắt
Anh nắm tay em nở nụ cười.



6. TIẾNG QUỐC KÊU

       Đời tôi là cả đời thơ
     Gởi quê hương, gởi ngày xưa của mình.


Mẹ kể, tản cư về Ông Hổ
Nhà nội gần sông, lợp lá dừa
Cha đi giữ nước từ dạo đó
Gió lùa khóm trúc, tiếng gà trưa

Tóc nội dần pha bông gòn chín
Là biết đời tôi thêm lớn khôn
Thương nọc trầu vàng, hàng cau trắng
Nhìn khói đốt đồng, rạ cháy lan

Lòng mẹ như con sông êm ả
Lớn ròng, xuôi ngược cả đời tôi
Vườn sau chim hót bình yên quá
Còn thấy riêng tôi một khoảng trời

Khoai lùi tro nướng thương mùi khói
Mát lòng từng ngụm nước mưa thơm
Quày chuối nghiêng cây vừa chín bói
Đậm đà như cá lóc nướng rơm

Gần tết, tát đìa đông vui quá
Tôi xuống quậy sình để bắt hôi
Đâu chơi trốn kíếm mà ma giấu
Giấu suốt một thời tuổi thơ tôi

Nội lại dọn nhà về miệt dưới
Long Xuyên từ đó cách xa hơn
Bìm bịp kêu, nhớ mùa nước nổi
Nước mắt rơi, tôi đã biết buồn

Làm sao quên được Cần Thơ Bé
Có cô bạn nhỏ thật đáng yêu
Hôm nay về lại nhiều thay đổi
Qua cầu Hoàng Diệu gió trời reo

Xuống bến Ô Môi nhìn con nước
Nhớ mẹ chèo xuồng đi chợ khuya
Bông tràm bay trắng trời mơ ước
Đâu rồi tiếng quết bánh phồng xưa

Giờ đây, bóng mẹ không còn nữa
Nhìn lại mình, tóc nhuốm muối tiêu
Thương cuộc sống nầy, lòng se thắt
Nghe lạc bên đời tiếng quốc kêu.


 
7. CHÂU ĐỐC MỘT TÌNH YÊU

Nắng gượng thở, mây thả hồn trên núi
Lá bồ đề reo tiếng phạn vi vu
Ba nhánh sông, phù sa như tươm mật
Phía Cồn Tiên, huyền ảo chút sương mù

Quê lụa Tân Châu, mùa xuân khép nép
Bỗng thèm thương màu áo tím sen bay
Và lòng anh ngập tràn mơ ước cũ
Buổi ban đầu, tay chẳng muốn rời tay

Quán bến tàu, ngụm cà phê đăng đắng
Bay qua tay sợi khói thuốc treo hồn
Bạn bè nhớ, quên đầy trong ngăn kéo
Nhìn cuộc đời cứ bàng bạc như sương

Chuông giáo đường ngân vang vào nỗi nhớ
Dõi mắt nhìn, biền biệt những chốn xưa
Trên ngã rẽ, khi buồn,vui đối mặt
Nói bao giờ cho hết chuyện nắng, mưa

Anh với em, ân tình cùng chia sẻ
Vườn ái ân, ngày tháng lạ đâm chồi
Mở cánh cửa cho lòng nghe chim hót
Đời dẫu gì, cũng đáng sống em ơi.



8. VỀ CHÂU ĐỐC QUÊ EM

Cám ơn phượng hồng, nắng lửa
Nhìn em phơi áo hiên ngoài
Chút hơi nước từ trong áo
Hương tình ta gởi trao ai

Cám ơn bàn tay ngòi viết
Vuốt ve bờ tóc lưng chừng
Nhìn nhau, nói gì trong mắt
Tình còn đáng để trao thân

Cám ơn Châu Đốc chưng diện
Để em ra phố những chiều
Cám ơn Núi Sam lễ hội
Chúng mình có dịp bên nhau

Cám ơn dòng kinh Vĩnh Tế
Con đường Vĩnh Phú thân quen
Gió ơi, gởi giùm ta nhé
Ân tình, nỗi nhớ về em

Cám ơn mùa xuân ghé bến
Tình yêu hé nụ môi cười
Cám ơn hai mùa mưa nắng
Đường trần mai nở, Mai ơi.



9. TRĂNG CHÂU ĐỐC

Trăng của muôn đời thơ mộng quá
Trăng vàng đẹp quá một bến sông
Hương thời con gái bay nhè nhẹ
Mắc cạn hồn ta một bến lòng

Tiếng vạc ngang trời, đêm thổn thức
Không gian ôm kín nỗi sầu xưa
Mười năm ai hát bài thương nhớ
Trong ta nhịp đập trái tim chờ

Ta vớt trăng vàng trên sóng bạc
Môi em chín mọng những khát khao
Châu Đốc, gió đêm tràn lên phố
Tình đẹp dần lên trong mắt nhau.



10. THẤT SƠN HUYỀN THOẠI

Em từ chén ngọc đánh rơi
Xuống đồi Tức Dụp, cứ ngồi chờ trăng
Phụng Hoàng, điện Kín hóa thân
Gặp ta để mối nợ trần vấn vương

Ngũ Hồ, đêm vẫn mờ sương
Ta vờ quên mất nỗi buồn đang rơi
Em nghe trộm tiếng ai cười
Từ trong ký ức vọng lời tri âm

Long hoa bảy sắc phù vân
Thuyền em như đã đến gần bến mơ
Ta nhìn Thiên Cấm trăng tơ
Dáng em lồ lộ bài thơ diệu kỳ

Rượu trần ai, cứ nâng ly
Để cho đời vẫn còn si dại đời
Thủy Đài dao động, tình ơi
Thì ra tất cả để rồi, đáng yêu

Hang Dơi, mỏi mắt trông theo
Đêm reo tiếng vạc, em reo tiếng lòng
Ngọa Long, mười điện nhớ mong
Em như chim sáo sổ lồng về đây

Dòng đời trong, đục vói tay
Liên Hoa, nở ngát tầng mây chập chùng
Chờ nhau một kiếp tương phùng
Chia nhau nắng, gió, biển, rừng, núi xưa


Trần gian đẹp lạ lùng chưa
Chiều nay, Anh Vũ nhìn mưa nhói lòng
Sông dài nối biển mênh mông
Nghe mùi rạ cháy, khói đồng nhớ quê.
_


* Dãy Thất Sơn nằm ở hai địa bàn Tịnh Biên và Tri Tôn thuộc tỉnh An Giang,
có rất nhiều núi, nhưng bảy ngọn núi thường được nhắc đến là:
- Phụng Hoàng ( núi Cô Tô ) - Ngũ Hồ ( núi Dài Năm Giếng )- Thiên Cấm ( núi Cấm ) - Thủy Đài ( núi Nước ) - Ngọa Long ( núi Dài ) - Liên Hoa ( núi Tượng ) - Anh Vũ ( núi Két ). 


 
 
11. VỀ BÚNG BÌNH THIÊN

Về lại quê em vào tháng chín
Điên điển vàng bông nước trắng đồng
Chái bếp nhà ai lên sợi khói
Sao chỉ mình ta với nhớ mong

Mấy chiếc xuồng con bơi thấp thoáng
Có màu áo tím của em xưa
Có con gió lạc chiều An Phú
Qua Búng Bình Thiên lắc rắc mưa


Em vẫn thẹn thùng như thuở trước
Mắt buồn nhìn tận mãi xa xôi
Ta đâu ước hẹn mà như đã
Mắc nợ tình em một nụ cười.

_

 Phụ chú : - Búng Bình Thiên còn gọi là Hồ Nước Trời, tên một hồ nước ngọt mênh mông, trong xanh nằm cặp với sông Bình Di - một nhánh của sông Hậu, nằm giữa 3 xã Khánh Bình, Khánh An và Nhơn Hội của huyện An Phú, tỉnh An Giang.
Theo tương truyền, vào cuối thế kỷ 18, một viên tướng của nhà Tây Sơn đã chọn Búng Bình Thiên làm căn cứ để tích trữ lương thực, luyện tập binh sĩ. Thời điểm đó, khu vực này khô cằn, viên tướng đã làm lễ tế cáo Trời - Đất xin ban nguồn nước cho binh sĩ. Sau khi khấn xong, ông đã rút kiếm đâm xuống lòng đất và một dòng nước ngọt trong vắt trào dâng đọng lại thành hồ như ngày nay.



   
12. CHÂU PHÚ QUÊ EM

Màu áo bà ba xanh thảm lúa
Đàn cò hạ cánh trắng bờ đê
Xa xa ngọn khói lên trời mộng
Mạch đất mang hồn hơi thở quê

Đồng Láng Linh mùa mưa tháng chín
Em bơi xuồng nhỏ hái hoa vàng
Anh hóa tình anh vào cơn gió
Xuống bến đợi chờ em quá giang

Cá linh non thương mùa nước nổi
Ăn mắm kho để nhớ quê nghèo
Mắc võng ngoài vườn nghe chim hót
Đêm rằm dìu dịu ánh trăng treo


Lặt lá mai vàng cho kịp tết
Nhìn em hé nở nụ cười tươi
Cho anh ở lại xin làm rể
Gởi trọn ân tình Châu Phú ơi.



   
13. EM GÁI BÌNH HÒA
        
                   - Tặng Vạn Hương

Thời gian chưa tắt màu thu úa
Gió bấc non về lạnh bến sông
Em giấu nỗi sầu trong hương tóc
Tháng mười mưa trắng Mạc Cần Dưng

Anh đứng nhìn trời mây viễn xứ
Nhớ thời Trung học tóc thề bay
Trái sơ ri ngọt trên môi nhớ
Một khoảng trời tình trong mắt ai

Xếp áo học trò anh lang bạt
Em theo chồng về đất Bình Hòa
Gởi lại Rạch Chanh bao kỷ niệm
Một thời chinh chiến lửa binh ca


Năm ngoái hẹn về thăm quê cũ
Viếng đình Bình Thủy ghé vườn lan
Bên mộ Thủ khoa Bùi Hữu Nghĩa
Tưởng nhớ người xưa với nén nhang.



14. PHÚ TÂN THƯƠNG NHỚ

Về thăm Phú Mỹ, chiều chợ nhóm
Thau cá linh non chạy trúng mùa
Rổ bông điên điển, khoanh bông súng
Chợt thèm kho quẹt với canh chua


Sáng ghé Chợ Vàm, đâu cũng lạ
Sông Tiền nước cuốn lục bình trôi
Cồn Châu Ma ngủ trong sương sớm
Hồng Ngự vời xa một phía trời

Nhớ xóm lò rèn, quen tiếng búa
Thương làng Hòa Hảo, mái đình xưa
Mấy cây me lão mùa kết trái
Đường đất nổi sình theo dấu mưa

Mới đó, mù sương phai mái tóc
Nghĩa tình vai nặng gánh ước mơ
Kỷ niệm còn đầy trong ký ức
Mà lạc đời nhau mấy bến đò.


 
15. QUA CẦU ÔNG CHƯỞNG

Ôm chiều mây trôi lơ lửng
Tình quê luôn mãi vấn vương
Theo anh tháng năm xuôi ngược
Một thời nhan sắc đưa hương

Đời nghiêng qua triền tóc bạc
Nắng nồng nàn cả bến sông
Anh đi qua cầu Ông Chưởng
Lục bình tím giữa mênh mông

Hỏi thăm nhà bên mới biết
Em về quê ngoại Mỹ Luông
Gió cũ thổi vào Chợ Mới
Hồn anh rụng xuống nỗi buồn


Không gian chừng như nhỏ lại
Tiếng chim hót phía vòm me
Nhớ em một thời áo trắng
Đường về nón lá nghiêng che.



   
16. QUÊ LỤA TÂN CHÂU

       ( Tặng anh: Ngy Do Thái, Lương Thư Trung và chị Lộc Tưởng )

Con nước sông Tiền già hơn trước
Đàn chim tung cánh lửng lơ trời
Hàng cây xanh ngát thời con gái
Kỷ niệm trong đời em với tôi

Sáng nay nắng lụa vàng óng ánh
Long Sơn nhớ mãi một thời xa
Đi qua cầu sắt ngang chợ cũ
Vẫn chưa quên được Lãnh Mỹ A

Cùng uống cà phê bên quán nhỏ
Tóc dài thoang thoảng một mùi hương
Mắt em như trói hồn ta lại
Dẫu đến bây giờ lạc dấu thương

Chiếu rơi chầm chậm bên Núi Nổi
Nhớ em ngày đó, nhớ chiều mưa
Thanh bình ngập cả trên đồng lúa
Hạnh phúc trong ta trổ giáp mùa

Tân Châu đổi khác xưa nhiều lắm
Cám ơn đời còn được nhớ mong
Đêm vui ai hát bài vọng cổ
Một tiếng xề chìm xuống bến sông.



  
17. LẦN XA NÚI SẬP

Em ơi, có nhớ tình thơ
Nắng hồng ngày cũ bên bờ sông quê
Tiếng ve âu yếm gọi hè
Thư tình mực tím đường về trao tay

Xa rồi Núi Sập nghiêng mây
Gió mênh mang gió chẻ hai vạt buồn
Đâu rồi ánh mắt em thương
Tình trên lối rẽ héo hon duyên đời

Đèn đêm tôi với đơn côi
Thời gian sót lại những lời yêu xưa
Trên cành lá đếm hạt mưa
Nhớ em chỉ tiếng gió lùa qua hiên.


  
18. TRI TÔN MÙA PHƯỢNG CŨ

Xa xa núi đứng níu mây
Gió đồng em thả tóc bay hương tình
Hoa trên triền đá lung linh
Ta nghe đời sớm bình minh gọi mời

Lúm tiền duyên tiếng em cười
Đời ta cánh bướm một đời lãng du
Trời đêm chìm giữa sương mù
Nhớ trăng hiu quạnh buổi từ tạ xưa

Vẫn còn mùa phượng tiễn đưa
Tri Tôn ta nợ cơn mưa cuối ngày
Qua vùng Bảy Núi, nhớ hai
Nên trời già cứ mãi đày đọa ta.


  
19. TỊNH BIÊN MÙA HẠ LẠI VỀ

Những ngày xưa, tôi bắt gặp bây giờ
Ngày mỗi ngày, em đi về ngang cửa
Áo trắng bay má hồng hoa mắc cỡ
Tuổi học trò ngày tháng rất vô tư

Chiều Nhà Bàng chờ đợi những cánh thư
Nghiêng nón hứng chùm thời gian tiếc nuối
Em phơi phới mắt đen tròn con gái
Có bao chàng thơ thẩn tập tành yêu

Tịnh Biên ơi, hương tóc quyện hương chiều
Em yểu điệu chở mùa hè dạo phố
Chiếc lá rơi dạt hồn cong nỗi nhớ
Mưa bất thần thui thủi một mình em

Đường dài thêm đâu đó dấu chân quen
Nắng lây lất giọt đời rơi rất khẽ
Tiếng ai vẳng về bên tai nhè nhẹ
Phượng bỗng buồn để mùa hạ tương tư.


  
20. MƯỜI NĂM

Mười năm, ai hát bài thương nhớ
Để thắt lòng ta chút tình hồng
Từng tiếng thời gian như đọng lại
Một màu huyền diệu của đêm trăng

Nước vẫn trôi êm qua mùa đổ
Óng ánh phù sa bên lở bồi
Cánh cò trăng trắng in màu nắng
Mắt vẫn đưa tình thuở rong chơi

Mười năm, ai hiểu giùm ai hết
Sợi tóc tương tư cửa sổ chờ
Một chút ráng chiều rưng rức tắt
Trên cành vừa rụng trái hư vô

Phải chi hôm ấy không hò hẹn
Bây giờ, đâu có chuyện nhớ nhau
Phải chi hôm ấy mưa đừng đến
Bây giờ, có lẽ đã quên nhau

Vậy mà, người vẫn chưa trở lại
Mười năm, thềm cũ ánh trăng vơi
Chiếc lá xa cành bay tản mạn
Để mất đời nhau, nửa nụ cười

Ta thương ta lắm, đêm viễn xứ
Mười năm, cay đắng một chút đời
Mười năm, nước mắt thành rêu vỡ
Ôm đời ấm lạnh trước gương soi.


21. PHƯỢNG HỒNG THUỞ ẤY

Nắng trên vòm lá ngủ say
Dấu chân kỷ niệm tháng ngày mưa xa
Ve sầu biệt khúc tình ca
Ta đem tặng nhỏ cành hoa phượng hồng

Nhỏ từ hôm đó nhớ mong
Ta từ hôm đó dặn lòng chờ nhau
Một rừng nhan sắc chiêm bao
Long lanh mắt biếc trắng màu áo quen

Gió từ đâu níu tiếng chim
Để ta bên nhỏ trống tim nhịp gần
Nhỏ cười hồn tóc bâng khuâng
Mùi hương con gái buộc thầm đời ta

Để rồi có một ngày xa
Ta thương dáng nhỏ kiêu sa mắt buồn
Bỗng dưng lòng lại ghen hờn
Khi cơn gió nhẹ thổi lòn áo bay.



22. NỖI LÒNG
         
                          Gởi Châu Đốc - Cà Mau

Hơn ba mươi năm, biền biệt Cà Mau
Bến tàu đó, em biết còn chốn cũ
Mái trường tỉnh tôi chưa lần được học
Rồi chiến tranh, từ đó cách xa mình

Nước nổi nơi nầy, nhớ gió U Minh
Điên điển bông vàng nhớ tràm bông trắng
Mắm Châu Đốc hương vị còn sâu đậm
Than đước Cà Mau âm ấm nỗi lòng

Hơn ba mươi năm, dấu bụi mù tăm
Nhưng dĩ vãng vẫn còn trong hơi thở
Cầu quay đó cũng một lần bỡ ngỡ
Mắt nhìn nhau, thương nhớ đến bây giờ

Cà Mau em, là nét đẹp trong thơ
Châu Đốc tôi, dòng phù sa bồi mãi
Có thổn thức mới thấy lòng trống trải
Có xa quê mới thấu hiểu bao điều.



 23. THỜI GIAN XANH

Chiều Châu Đốc, dãy phố xa
Ta nghe hơi ấm trong da thịt người
Long Xuyên, nắng ngọt bờ môi
Hương bay, tình đọng mắt thời gian xanh.



24. TRĂNG THẤT SƠN

Đêm nầy thao thức lắng nghe
Mưa từ An Phú, mưa về Núi Sam
Theo kinh Vĩnh Tế mơ màng
Ta treo trăng sáng bạt ngàn Thất Sơn.



25. BÔNG VẠN THỌ

Nhớ hoài cái thuở còn thơ
Ngày rằm mẹ dắt đi chùa xin xăm
Nhìn bông vạn thọ rưng rưng
Mẹ đâu còn nữa, chỉ trầm hương bay.
 
    Cần Thơ, 2010

26. BÔNG HUỆ TRẮNG

Dòng đời cứ lặng lẽ trôi
Thời gian thử thách, trả lời thế nhân
Bóng cha, bông huệ trắng ngần
Núi cao lồng lộng với vầng trăng soi.

    Cần Thơ, 2013

27. BÔNG ĐIÊN ĐIỂN

Nhớ mùa nước nổi mà thương
Thăm em, sóng ập, úp xuồng, trôi thơ
Vàng bông điên điển đơn sơ
Như tình ta gởi đến giờ, còn say.

    Châu Đốc, 1988

28. BÔNG LỤC BÌNH

Xa rồi, mấy chục năm trôi
Chiều nay chốn cũ đất trời thả hương
Lục bình bông tím dễ thương
Ta chưa quên được mắt buồn cố nhân.
 
   Cù Lao Dung, 2000

29. BÔNG BÍ VÀNG

Mấy mùa xuân lỡ chờ mong
Em đi bỏ lại màu bông bí vàng
Chiều nay trên chuyến đò ngang
Mắt nhìn trong mắt, bàng hoàng khôn nguôi.
 
   Lái Thiêu, 1986

30. BÔNG BẰNG LĂNG

Nỗi lòng thả gió về xưa
Tháng mười hai vẫn còn mưa muộn hoài
Dấu tình theo tháng năm phai
Bằng lăng ai nhớ, nhớ ai mà buồn.
 
   Gò Công, 1998

31. BÔNG MÙ U

Về sông bìm bịp kêu, buồn
Thời gian trôi mãi tình còn vấn vương
Bông mù u rụng, phai hương
Bướm vàng phiêu bạt gió sương phía đời.
 
   Cà mau, 1977

32. BÔNG TRINH NỮ

Chú ơi, cháu hỏi thật thà
Bông trinh nữ, sao gọi là vấn vương
Thẹn thùng, biết xếp lá buồn
Thương còn để dạ mà hồn tương tư.
 
   Đồng Tháp Mười, 1998

33. BÔNG Ô MÔI

Qua thời mật ngọt lá che
Sông quê con nước như dè dặt trôi
Bông ô môi tím, rụng rồi
Tình bên lở, lấy phía bồi, bù nhau.
 
   Lấp Vò,1971

34. BÔNG BẦN


Bông bần rụng phía nhánh sông
Vớt lên lại thấy trắng ngần chính ta
Cũng gần mà lại cũng xa
Ở đâu cũng có tiếng gà trưa quen.
 
   Trà Ôn, 1980

35. BÔNG SEN

Cánh cò trắng phía trời xa
Cầu tre, vườn trái, lúa ra đòng đòng
Bông sen em nở giữa lòng
Ta kề nhan sắc đêm mòng mọng yêu.
 
   Phong Điền, 1972

36. THỦY ĐÀI SƠN

Thủy Đài, hương thơm hơi thở
Thơ ta dìu dặt hồn mưa
Em treo đời ta nỗi nhớ
Để tình lơ lửng trăng khuya.
   
   Chi Lăng, 1969
 
TRÚC THANH TÂM

( còn tiếp )








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét