TRANG CHỦ

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2016

* ĐỪNG DỖI NHÉ EM - thơ Huỳnh Gia ( Tây Ninh )

     
      





ĐỪNG DỖI NHÉ EM

 




Xin đừng dỗi nữa em
Sự hờn dỗi trẻ con, giờ đã không còn ý nghĩa
Khi bao nhiêu đôi mắt
không hẹn nhau đều hướng về một phía
Nơi con sóng quặn mình đau buốt bởi sự hung hăng


Cũng đừng vẽ vào không trung
Những nét vẽ vụng về
cho trái tim muôn đời không hoàn thiện
Khi chú dã tràng chiều nay nằm thiêm thiếp
Trong đụn cát đỏ ngầu
vì giận kẻ vô tâm

Ngày xưa…
Chiến tranh từng nuốt nghẹn vào lòng
Nào xương cốt của Cha
Nào nụ cười của Mẹ
Để sau đó chúng ta được sinh ra
Trong hạnh phúc, yên bình

Nếu không có bình minh
Thì mặt đất sẽ gầm gừ
đổ vào thế gian dòng dung nham đỏ quạch
Đó chính là máu hòa nước mắt
Bởi sự bạo tàn của khói lửa can qua

Đừng dỗi nữa em nha
Khi ngày mai anh khoác vào mình tấm áo chiến binh
Và rời xa phố thị
Cùng các chú, các anh, các chị
Nối bước cha ông
giữ nguyên vẹn biển bờ

Em thấy gì không
Đỏ thắm một màu cờ phần phật gió
hiên ngang trên ngọn hải đăng cao vút
Thiêng liêng và bất khuất
Như dòng máu lạc hồng chảy hừng hực trong ta

Hãy cười thật tươi trước lúc anh đi xa
Để những đôi cánh Hải Âu được chắp thêm sức mạnh
Biển trời bao la và xanh thẳm
Rồi một ngày vang dội
khúc hoan ca…
 

HUỲNH GIA
( Tây Ninh )
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét