THÌ THÔI LỆ RỚT MƯA ĐẦY
Người về như một mùa trăng
Bỏ ngày tháng lại sương giăng bẽ bàng
Cõi về gió thoảng mưa hoang
Còn trong nhau những lỡ làng phôi pha
Tình hơ những ngọn nắng tà
Khói sương hiu hắt chiều nhòa nhạt mây
Ngỡ ngàng hút bóng nghìn sau
Buồn tràn môi mắt dâng đầy hai tay
Thì thôi lệ rớt mưa đầy
Bóng hư vô đã chạm ngày thiên thu
Gói trong con sóng xa mù
Mai sau nỗi nhớ biệt mù hư không
Còn chăng năm tháng chất chồng
Cầm trong nhau những bềnh bồng nỗi đau
Ai về hút bóng nghìn sau
Có hay một gã ôm sầu tương tư…
TA CÓ ĐỜI SAU ĐỂ NHỚ EM
Em bỏ ta đi từ dạo ấy
Phấn son tàn úa cả câu chào
Sá chi một khắc bàn tay vẫy
Chìm khuất bên trời mưa nắng chao
Nghe một đời hư như màu nắng
Chập chùng rơi dưới đáy hiên chiều
Miếu xưa chao chát lời kinh nguyện
Chuông gõ vào ngày trôi hắt hiu
Trầm khói hư vô chiều xa lắc
Thả gió mà nghe núi chập chùng
Thương buổi mây về phai nhan sắc
Cũng đành làm giọt nắng lâm chung
Ta có đời sau để nhớ em
Và nghe mưa cũ rớt qua thềm
Tạ ơn trời đất cho ta hiểu
Ngày sẽ mịt mùng nếu thiếu đêm...
GÕ CỬA MÙA THU
Em về phơi mỏng hồn tôi
Mùa thu vàng lá hiên trời xôn xao
Gửi trên môi một câu chào
Đã nghe thương nhớ đậu vào tim nhau
Đường tình mộng đến nghìn sau
Có em và những cơn đau nồng nàn
Về mà hỏi bụi trần gian
Ai đem nhuộm thắm lá vàng thiên thu
Tôi về gõ cửa mùa thu
Mong nghe lại một lời ru thuở nào
Nghe chiều với những chiêm bao
Quờ tay hái nụ cúc đào đơm bông
Thương em tay bế tay bồng
Tôi ngồi mà nhớ tình nồng năm xưa
Mà thu cũng đã sang mùa
Còn chăng tiếng vọng gió lùa qua sông
Nghe đêm thả khói bềnh bồng
Hình như cải đã trổ ngồng đợi mưa…
NGUYỄN MINH PHÚC
( Rạch Giá )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét