( Từ trái sang: Hà Nhữ Uyên - Vũ Thiện Khải - Nguyễn Văn Tài )
KHI VỀ LẠI LONG XUYÊN
Từng dấu cũ tôi bế bồng cưng quý
mơ hồ nghe lời gọi quẩn quanh đây
người không khóc sao chiều rơi giọt vỡ
mưa Long Xuyên như trút giận hờn ai
Tôi về đây chính mình không hẹn trước
thản nhiên như phiến đá chẳng vui buồn
giá xưa đừng vói tay cao mộng ước
giờ đâu nhìn trăng khuyết lặn cô đơn
Đâu ai nỡ cấy gieo mầm phản trắc
khi cây tình viên mãn rợp cành xuân
những yêu dấu cho nhau dường ướp mật
và mây trời thuở ấy vẫn luôn xanh
Khép mắt lá lìa đêm hơ hớt rụng
phía triền sông ký ức vỗ miên man
sóng xô giạt thân rêu tôi ướt sũng
muội mê hồn không chỗ trọ lang thang
Góc quán ấy tôi lại nghe "Tình lỡ"
ngỡ ai về chạm khẽ nỗi niềm xưa
hương mùa cũ hình như còn đâu đó
mà võng tình nhẹ hẫng chẳng người đưa !
HÀ NHỮ UYÊN
( Tây Ninh )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét