* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016
* GIANG HỒ TRUYỆN - thơ Nguyệt Lãng ( Bình Phước )
GIANG HỒ TRUYỆN
bốn mươi năm làm mây viễn xứ
thành gã giang hồ lạc mất quê
quên mái nhà tranh ngùi lọn khói
còn ai giở gióng đợi trâu về
quên chiếc đò ngang ngày mấy bận
đón đưa bao lượt khách sang sông
những trưa đứng bóng sào ai cắm
bên rặng bần thưa rụng trắng bông
quên tộ canh rau mùi ráng choại
mẻ kho hủng hỉnh rắc đầy tiêu
tổ ong bầu đục bên giàn mướp
úp dĩa ngồi nghe một khúc thiều
quên tiếng đờn kìm ai thắt thỏm
dùng dằng chưa trọn một câu rao
ngày cô lái theo chồng cô cắm
ngập chiếc sào sâu giữa tim đau
mới đó bốn mươi năm lặng lẽ
đi qua nhanh như một cánh bèo
trôi mất biến giữa bao dòng lũ
chỉ còn chăng trong ký ức nghèo
từ đó ta làm thân lữ thứ
lang thang trên khắp nẻo quan hà
ăn cơm với những người thiên hạ
ngủ đậu trong đời gái bán hoa
để quên mối hận, buồn ta uống
say kể một mình chuyện dở dang
khói thuốc vỡ tung buồng phổi ruỗng
đổ cồn ra dĩa nướng trui gan
vết thương lở loét thời trai trẻ
cùng với trăm thứ bệnh chực chờ
ấy vậy mấy mươi năm không thể
tìm con đò lạc bến năm xưa
sáng nghe đâu đó người ta kể
người ấy ngày xưa đã chết rồi
ta đấp trong hồn ta nấm mộ
giang hồ huyệt đất lại mồ côi !
NGUYỆT LÃNG
( Bình Phước )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét