TRANG CHỦ

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

* KHẢN GIỌNG GỌI TÌNH - NHỮNG CHUYẾN XE - thơ Nguyễn Minh Phúc ( Rạch Giá )

         
      




    KHẢN GIỌNG GỌI TÌNH

         


            * Cho Ph

Theo người mấy nẻo đường thôi
Mà sao tôi đã một trời tương tư
Từ trong đáy mắt môi cười
Nhắc tôi yêu những biếng lười bỏ quên


Ừ thì người với mông mênh
Sao tôi khản giọng gọi tên rồi buồn
Ừ thì sương chập chùng buông
Cớ sao tôi đứng cuối nguồn đợi mưa


Thì tôi , người biết đã thừa
Nửa đời hư, nửa đời vừa lâm chung
Bờ xa gió giật mưa chùng
Nỗi sầu hoang phế ngại ngùng yêu ai


Nghe mưa rơi xuống sông dài
Cõi tình rớt đọng hai vai khẽ buồn
Người về từ buổi chiều buông
Xin cho tôi vọng cuối nguồn tiếng yêu...

 


    
NHỮNG CHUYẾN XE

     
... thấy đời mình là những chuyến xe (TCS)

lăn nhoài trong đời sống
là những chuyến xe buồn
tôi một mình im bóng
nghe mưa đời lạnh căm


khói trần gian huyễn hoặc
chìm khuất nẻo vô thường
ngày rơi buồn héo hắt
nhòa đêm tàn sắc hương


bóng đời như lá mục
trôi theo dòng kinh khô
nghe nhịp buồn rẽ khúc
rụng giữa chiều hư vô


ngậm ngùi trôi tiếng thở
tạc vào ngày phai phôi
có lần tôi ngồi nhớ
một bóng người xa xôi


chuyến xe đời đi mãi
như đời buồn trăm năm
trĩu trái sầu hoang hoải
vọng trong từng âm câm


một kiếp người lăn bánh
đi về phía muôn trùng
nghe quanh mình hiu quạnh
muộn màng lời cáo chung...


NGUYỄN MINH PHÚC
( Rạch Giá )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét