* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016
* BÓNG ĐÊM - thơ Dung Thị Vân ( Sài Gòn )
BÓNG ĐÊM
Mẹ ạ con sợ bóng đêm bao trùm qua khe cửa
Là lúc cô đơn quạnh nẻo tà
Năm ngón tay con xước trầy quá khứ
Lọn ánh sáng nào leo lét những kỳ mong
Năm tháng xanh xao
Tuổi cũng huyền hao
Lạc gió, lạc năm, lạc ngày, quạnh kiếp
Neo một bến bờ ghềnh đá gọi non cao
Mẹ đã đi đâu - Mẹ về đâu
Câu xót đau thương lạc đường khản giọng
Mẹ mất rồi
Con gào khóc hỏi ai đây
Đêm bủa vây
Mặc đèn soi
Vàng thao thức
Mẹ mất rồi - mà nước mắt mãi rưng rưng.
DUNG THỊ VÂN
( Sài Gòn )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét