LỜI BUỒN NHÂN GIAN
Đi qua cõi niết bàn
Gã tỳ kheo bật khóc
Ôm một mùa trăng tan
Gió vô thường vi diệu
Rụng trắng sen bàn tay
Sông trôi mờ khuất nẻo
Thuở chim rời đường bay
Trăng đắm mình say ngủ
Hiên trời phơi gió sương
Lộng trời xưa mộng ảo
Đêm rợn bóng vô thường
Bến trần gian nguyệt bạch
Vọng lời buồn nhân gian
Bóng thiền sư gập sách
Đêm nến cháy hai hàng
Tiếng chuông sầu vọng tiếng
Trang kinh buồn mênh mông
Gã tỳ kheo thinh lặng
Nhìn cõi ngoài sắc không…
VỊN NÚI LÊN CHÙA
thấy gì ngoài nắng
và bờ đá xanh
nghe chiều thinh lặng
nghe cây tự tình
vít trời xanh ngắt
vịn núi lên chùa
thấy ngày im bặt
thấy ngàn mây trôi
màu vàng của nắng
hay màu cà sa
sư ngồi thinh lặng
nghe chiều dần qua
tiếng chuông rơi mãi
chìm dưới lưng đồi
nghe ngày hấp hối
nghe đời ta trôi
hóa ra là mộng
mây gió sông hồ
bên trời lồng lộng
bóng trầm hư vô…
VẠT NẮNG NGANG TRỜI
Tôi gửi lại một mùa hoa cúc nở
Khi mưa xa chìm dưới bóng hiên trời
Em buổi ấy tóc chiều bay cuối gió
Có thương thầm một vạt nắng vừa rơi
Nghe nuối tiếc một nụ tình cuối sóng
Lắt lay chìm trong nỗi nhớ xa xôi
Ngọn đèn xưa đã một thời hắt bóng
Buổi em về tàn úa cõi phai phôi
Em chắc hiểu chút tình tôi buổi ấy
Gửi yêu thương vào hoa cúc thay lời
Gói nỗi nhớ đậu trong nghìn trang giấy
Nụ hoa nào thơm mãi một làn môi
Giờ thì em bước theo chồng năm cũ
Ngọn gió buồn thổi buốt một chiều phai
Thả hiu hắt chùm hoa vàng héo nụ
Tôi ngác ngơ tìm vạt nắng cuối ngày…
NGUYỄN MINH PHÚC
( Rạch Giá )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét