TRANG CHỦ

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2016

* MỜ DẤU CHÂN XƯA - thơ Yên Sơn ( Hoa Kỳ )

     
    




MỜ DẤU CHÂN XƯA

 


Mùa Xuân rồi tôi trở về Đà Lạt
Lòng nôn nao như thuở mới vào đời
Mắt mở to, tim gõ nhịp bồi hồi
Về chốn cũ mà như người khách lạ

Tôi lạ lẫm từng con đường, phố xá
Người chen người chen xe cộ như nêm
Không thể tìm ra một buổi chiều êm
Nghe thông hát trong sương mờ thuở trước

Đầu con dốc, màu đèn vàng thoi thóp
Soi đêm dài, nghiệt ngã lạnh cơn mơ
Tôi nhìn trong tôi quạnh vắng như tờ
Nghe xuân sắc thì thầm lời ly biệt

Tôi cúi mặt để nghe hồn nuối tiếc
Bốn mươi năm thừa lạ một đời người
Ngửa mặt lên trời hứng bụi sương rơi
Nhắm nghiền mắt gọi thầm tên Đà Lạt

Con gió quái mang theo đầy bụi cát
Làm mắt cay, làm môi mặn bất ngờ
Thôi hết rồi một Đà Lạt mộng mơ
Đâu tiếng hát của ngàn thông vi vút

Chẳng ai biết cõi lòng tôi ray rứt
Ai bận lòng soi rọi nỗi niềm riêng
Tôi đi qua một ngày rét tháng giêng
Dài như cả một mùa đông xa xứ

Tôi run giọng thầm thì chào quá khứ
Vẫy tay đau chào Đà Lạt sương mờ
Không biết mai sau còn có bao giờ
Quay trở lại tìm dấu xưa, chốn cũ 

 
Mùa Xuân 2014
YÊN SƠN
( Hoa Kỳ )
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét