CHO MỘT NGƯỜI
MÀ TÔI KHÔNG QUÊN
Trái tim nồng nàn ngày xưa em bắt gặp
Đó là anh… màu áo trắng thiên thần
Yêu say mê không cần đếm đong phân
Rất chân thật tiếng lòng em là vậy
Biết còn có hôm sau ngày mai ấy
Nên cầm tay trao hết mắt môi này
Phút bên nhau thời gian tính bằng giây
Đừng để mất những gì đang hiện hữu
Chỉ mai thôi hôm nay đà quá cũ
Biết không anh mình còn trẻ đâu nào
Nắm tay em xóa bớt hết nỗi đau
Chuyền hơi ấm để mùa yêu đọng lại
Nhìn nhau đi anh xin đừng ái ngại
Dẫu bây giờ em không như ngày xưa
Sắc hương kia đọng lại chút dư thừa
Chỉ nguyên vẹn trái tim thời mới gặp
Mình bây giờ thời gian là đã sắp
Kẻo chần chừ không níu nổi hoàng hôn
Hạnh phút nào năm tháng đã vùi chôn
Giờ lật lại nguyên trang dù đã ố
Tìm về nhau hay đời còn duyên số
Bốn mươi năm tàu vẫn nhớ sân ga
Thơ viết vậy hay niềm riêng vẫn là
Úp mặt khóc khi hoàng hôn dần xuống
Giá một lần trong đời em nghe gọi
Tiếng em yêu khi chín mộng đã lâu rồi
Một lần thôi… chắc vẫn còn bối rối
Nghiêng tay che móm mém giấu nụ cười
Bảy mươi ư sắp ngần ấy tuổi thôi
Đâu quá dài so bốn mươi năm chờ đợi
Buổi chiều nào khi vạt nắng đang rơi
Giờ vẫn vậy, mặt trời chưa tắt hẳn
Nắng dẫu tắt, ngày mai trời lại sáng
Mặt trời vẫn lên phía ấy còn nhớ mà
Cung đường yêu đâu tính bằng khoảng đường xa
Anh có nhớ như em đang rất nhớ.
GA NHỎ
( Long Thành - Đồng Nai )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét