TRANG CHỦ

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016

* BÓNG TÀN PHAI - GIẤU MỘT NIỀM RIÊNG - thơ Nguyễn Minh Phúc

     
      




BÓNG TÀN PHAI

   
 


Trăng lạnh quá buồn một trời thê thiết
Đêm nghìn sau chạm với cõi vô thường
Tên cuồng sĩ chiều một mình tiễn biệt
Một người về chìm dưới bến thu sương

Vất cung kiếm ngồi mơ về viễn xứ
Bến sông buồn khuất bao nẻo mưa qua
Sao chẳng thấy ai mang vầng trăng cũ
Để về đây nghe hiu hắt quê nhà

Thắp đèn khuya ngồi mơ chiều đại mộng
Áo giang hồ gửi lại bến sông xưa
Ôm mặt khóc giữa trần gian quá rộng
Tiếng chuông buồn vấp bóng dọc sông mưa

Chỉ còn lại một vầng trăng ngày cũ
Và trang kinh đã mục nát phai tàn
Tên cuồng sĩ chắp tay ngày du thủ
Khuya một mình chao bóng gióng chuông tan…
 


       

 
GIẤU MỘT NIỀM RIÊNG

Một niềm riêng giấu kín
Trong cõi tình mưa bay
Một đời riêng câm nín
Trong bóng chiều tàn phai

Nằm nghe sầu cất tiếng
Chim vỗ cánh muôn trùng
Mới hay lời của biển
Tạc vào ngày vô chung

Niềm riêng nào ai biết
Chìm nổi đời sóng xô
Có một lần ly biệt
Mới hay mình hư vô

Niềm riêng sầu mê mải
Tạc vào ngày gió giông
Hình như ngày hấp hối
Đi về phía muôn trùng…

NGUYỄN MINH PHÚC
( Rạch Giá )
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét