TRANG CHỦ

Thứ Năm, 31 tháng 3, 2016

* VỀ THÔI, NÚI GỌI CUỘC HÀNH HƯƠNG - thơ Ngô Nguyên Nghiễm

     
       



VỀ THÔI,
NÚI GỌI CUỘC HÀNH HƯƠNG



        
         * Tặng Lâm Hảo Dũng, Lý Thừa Nghiệp

1.
Đôi lúc soi căn tìm ký ức
Công vàng lên tiếng gáy vang sân
Giật mình cơn gió trưa hè lạ
Thoáng động hồn hoa nở muộn màng

U tịch, gốc đa già bến cũ
Con đò neo đợi bến phong sương
Lưng trời vơ vẩn mây phiêu bạt
Chở núi sầu bay khắp bốn phương



2.
Suốt kiếp lòng người như núi lửa
Nổ tung nguyên bản địa cầu hoang
Dung nham có chảy tràn muôn ngã
Hóa thạch trầm hương gót thế nhân

Lối về mửa máu trên lưng ngựa
Y bát đành chôn gốc miếu xưa
Gió có thở than bên nội cỏ
Động lời Kinh rụng giữa chiều mưa



3.
Bỗng giục vô tình dăm tiếng trống
Trăm năm ngơ ngác sắc thần hoang
Đèn nhang chưa ấm lòng tôn thánh
Bấc lại từng canh rụng võ vàng



4.
Dị sử bên hồn đầy bãi trận
Đìu hiu tro lạnh với âm phong
Đâu đây tiếng hú dài ma quái
Xoáy hút cuồng điên dưới ánh trăng



5.
Ven đường lơ láo rào dâm bụt
Cổng khép hài rơi chờ mỏi mòn
Bụi cỏ le te con dế gáy
Gậy vàng La Hán đợi hồn con

Ngẩn ngơ xóm trúc nằm hiu quạnh
Gió bụi quê nhà đọng gót chân
Quẩy suốt sơn khê mùi khói rạ
Về thôi, núi gọi cuộc hành hương.
 

NGÔ NGUYÊN NGHIỄM
( Sài Gòn )
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét