* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2016
* TÓC MÂY - thơ Nguyễn An Bình ( Cần Thơ )
TÓC MÂY
Chợt nhìn bóng khói chiều nay
Lòng bâng khuâng ngỡ tóc mây vai người
Tình hồng chưa kịp buồn vui
Hồn đâu san sẻ mắt môi xuân thì.
Một mình mỏi đếm bước đi
Ngày trôi đã muộn có khi chưa tàn
Cây trông ngọn lá đỏ vàng
Tôi ngờ em đã về ngang bến chiều.
Cuối mùa cỏ cháy nắng thiêu
Mờ xanh bóng núi cánh diều xa xăm
Tóc sầu từ ngọn tới chân
Hồn miên man gió bão gần gũi mưa.
Nhà ai rớt hạt cúc thưa
Còn xanh vạt cỏ đẩy đưa xa người
Buồn theo nắng rụng trên đồi
Em treo hạt bụi rủ lời chia đôi.
Tóc mây ngày ấy lên trời
Tôi đan sợi nắng đưa người qua sông
Còn dăm bọt sóng se lòng
Tình tôi thơ dại đèo bồng thanh tân.
8/3/2016
NGUYỄN AN BÌNH
( Cần Thơ )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét