* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016
* TIẾNG GÀ TRƯA - thơ Từ Kế Tường ( Sài Gòn )
TIẾNG GÀ TRƯA
Con sông ấy vẫn vươn dài ra biển
Lục bình trôi nở tím hạt phù sa
Thủa tôi đi bóng dáng mẹ chưa già
Hoa nở sớm thơm mưa vào ngõ nhỏ
Bãi sông vắng tôi ngồi nhìn trăng vỡ
Mắt em xưa đầy sóng của quê hương
Tuổi thơ tôi hun hút mấy dặm trường
Vẫn xao xác tiếng gà trưa gáy vội
Bến Bạ vẫn trôi một dòng bổi hổi
Sớm nắng, chiều mưa, bên lở, bên bồi
Bìm bịp kêu con nước lớn đầy, vơi
Hoa muống biển cháy lòng theo dốc cát
Tôi trở về ra sông chiều rửa mặt
Vuốt chiêm bao trên ngấn nước phù sa
Vọng bên sông nghe thoắt một tiếng gà
Như vỡ trái tim của người cố xứ
Tóc trắng mẹ tôi bạc vào quá khứ
Những mùa xưa, rơm rạ, khói đồng
Dấu chân trâu mềm dưới hạt mưa giông
Em thủa ấy về đâu nên sông vắng
Bìm bịp kêu khản lòng người cô quạnh
Thèm cỏ xanh nằm ngủ với mây xa
Nhìn sông trôi thương ngấn nước quê nhà
Lắng đọng hết buồn, vui đôi mắt ấy.
TỪ KẾ TƯỜNG
( Sài Gòn )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét