XỨ TRẦM HƯƠNG
" Mưa Đồng Cọ, gió Tu Bông " *
lời xưa mắc míu, nẫu lòng quê ơi
gió tuôn sập đổ mái trời
mưa nghiêng trút cả ngàn khơi nước về
ruộng vườn bầm dập ủ ê
mù giăng trắng lóa tứ bề chớp vây
thương con chim nhạn liều bay
bếp nghèo ướt ngọn lửa gầy mẹ hong
cháo rau như có như không
nỗi buồn vịn gió mà mong qua mùa
trắng đêm biển động sóng khua
sũng ngày trời đất muối dưa men dầm
Quê mình xứ sở quế trầm
lặng vào giông bão âm thầm tỏa hương
__
(*) Thành ngữ Khánh Hòa
TÔI SINH RA TỪ BÙN
Không kịp trở về nhà, sau buổi cấy
mẹ sinh tôi trên cánh đồng chiêm
bùn đón tôi bằng bàn tay bà đỡ dịu hiền
bùn tắm gội tôi sóng sánh
trong tiếng khóc đầu tiên
tôi đã nếm vị bùn chát mặn
như nhánh mạ non
mẹ gieo xuống ruộng lầy
chắt chiu từng hạt bùn màu mỡ
nuôi tôi thành cây lúa trĩu bông
Tôi lớn lên từ bầu sữa thơm ngon
ủ trong vạt áo nâu của mẹ
cái vạt áo giấu hương bùn oi ả
ám ảnh suốt đời một nỗi thương yêu.
tôi có niềm vui trẻ thơ đầy ắp trên lưng trâu
con trâu mộng đằm ao bùn lim dim mắt ướt
phe phẩy chiếc đuôi tinh nghịch
những vệt bùn tung tóe cả trong mơ
tôi lớn lên không ngờ
bên những cánh đồng hoai hoai cày vỡ
líu ríu bước chân đường làng rơm rạ
cơm mới thơm nức nở ngày mùa
tình yêu tôi ngát hương cỏ mật, cỏ gà
những cọng cỏ xanh, tái sinh từ bùn đất
và nụ hôn đầu đời trắng trong, ngây ngất
đẫm hương đồng đã tái sinh tôi.
LÊ KHANH MAI
( Nha Trang )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét