TRONG KHÓI CHIỀU MÊNH MANG
Trong khói chiều mênh mang
Ai về bên sông đó
Nghe gió đã lưng chiều
Một cõi ngày giông gió
Đứng nghiêng sầu cô liêu
Hỡi em ngàn cánh hạc
Đã trôi đi phương nào
Tôi cõi sầu tóc bạc
Chìm trong ngày hư hao
Hái một cành sen mỏng
Tiễn ai trong trời chiều
Mà nghe hồn vang vọng
Một bến sầu cô liêu
Mùa xuân về cuối sóng
Hay chỉ là sương rơi
Bên hiên đời vang vọng
Khẽ tiếng chiều xa trôi
Sầu dâng đầy chân tóc
Ngẩn ngơ nhìn trăng tan
Tôi ngồi ôm mặt khóc !
NÓI VỚI HUẾ
Huế nón lá che nghiêng chiều tôi đến
Gió sông Hương ôm lặng lẽ Tràng Tiền
Mùa thu bỗng xanh hơn và sắc nắng
Cũng lặng lờ theo giòng nước chao nghiêng
Huế ơi Huế làm sao không chới với
Trời thì gần mà em quá mong manh
Vịn tay vào câu thơ xưa ngồi đợi
Nắng minh mang, nắng mềm ngập Ngự Bình
Thao thiết quá giòng Hương và kỷ niệm
Mai em về áo trắng cả dòng sông
Còn lại Huế trên chuyến đò đưa tiễn
Gió bâng khuâng ngày em bước theo chồng
Ôm quá khứ mà tiếc ngơ tiếc ngẩn
Bài thơ xưa còn vọng khúc Nam Bình
Buổi xa nhau trời vào thu xanh thẳm
Qua Hoàng Thành tình đã quá mông mênh
Thì cũng đủ cho tôi ngày gió nổi
Thuở yêu người giờ đã trót tương tư
Mai tôi đi sương giăng chiều Đại nội
Huế ơi chờ tôi trở lại, mùa thu…
XIN CHO TÔI CHỌN
Cho tôi chọn lấy nụ cười
Chứa trong môi mắt yêu người mùa thu
Cho tôi chọn bóng sương mù
Về che tóc ướt thiên thu em ngồi
Cho tôi được chọn đôi môi
Nửa ngây ngất đợi nửa phôi phai tìm
Hay là tôi chọn trái tim
Cho nhau buổi ấy đến nghìn đời sau
Cho tôi chọn mắt bồ câu
Mi cong thơm đến bạc đầu chưa quên
Nào cho tôi mặt trời lên
Giấu trăm thương nhớ chênh vênh đợi chờ
Hỡi chiều và lá vàng rơi
Xin cho tôi chọn một thời yêu nhau
Bóng ai dẫu có qua cầu
Cho tôi chọn lấy nỗi đau riêng mình
Còn trong tôi một khối tình
Xin cho tôi chọn trăm nghìn tiếng yêu…
NGUYỄN MINH PHÚC
( Rạch Giá )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét