TRANG CHỦ

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

* TRẦN GIAN ƠI NHỚ VÔ CÙNG - thơ Thế Lộc (Đà Nẵng)


   

  

TRẦN GIAN ƠI NHỚ VÔ CÙNG

 


Xin lỗi, tôi phải quay lưng
Giả từ ngày tháng quá chừng đau thương
Cõi trần này vốn vô thường
Mới thấy đã mất, mới vương đã lìa 


Thế gian nhiều chuyện hơn thua
Sao tôi phải gánh mấy mùa thương đau
Cố nhân, nếu phải xa nhau
Thì cho tôi hẹn kiếp sau trùng phùng 


Trần gian ơi, nhớ vô cùng
Những người bạn cũ có chung hướng đời.

01.12.2015
THẾ LỘC
( Đà Nẵng )



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét