BÓNG TÀN PHAI
Trăng lạnh quá buồn một trời thê thiết
Đêm nghìn sau chạm với cõi vô thường
Tên cuồng sĩ chiều một mình tiễn biệt
Một người về chìm dưới bến mù sương
Vất cung kiếm ngồi mơ về viễn xứ
Góc đa buồn khuất bao nẻo mưa qua
Sao chẳng thấy ai mang vầng trăng cũ
Để về đây nghe hiu hắt quê nhà
Thắp đèn khuya ngồi mơ chiều đại mộng
Áo giang hồ gửi lại bến sông xưa
Ôm mặt khóc giữa trần gian quá rộng
Tiếng chuông buồn vấp bóng dọc sông mưa
Chỉ còn lại một vầng trăng ngày cũ
Và trang kinh đã héo úa phai tàn
Tên cuồng sĩ chắp tay ngày du thủ
Khuya một mình chao bóng gióng chuông tan…
TÔI NGHE
KHẼ TIẾNG EM VÀ MÙA XUÂN
Theo tình từ thuở giêng hai
Mùa xuân còn vướng tóc ai bên trời
Ru bềnh bồng kiếp mây trôi
Bâng khuâng chút nắng cho môi em hồng
Tình tôi buổi ấy thật nồng
Mùa mang hoa nở gió lồng hương đêm
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Gió trao lời nhớ tóc mềm vai ngoan
Tình em buổi ấy môi thơm
Hoa trao hết nụ trong vườn đợi trăng
Chút tình buổi gió sương giăng
Nghe trong hơi thở bềnh bồng lời yêu
Mong manh sương khói dặt dìu
Tay ai níu bóng ngỡ chiều dần xa
Bâng khuâng trời đất giao hòa
Tôi nghe khẽ tiếng em và mùa xuân…
THỨC VỚI TRĂNG TÀN
Có một chiều dừng chân trên bến vắng
Hắt hiu bay sương khói chỗ ta ngồi
Gom thương nhớ vào mắt môi nghèn nghẹn
Bóng quê nhà cùng với bóng ta trôi
Xưa một thuở ra đi buồn mấy nổi
Ngậm niềm sầu khi đã trắng hai tay
Đường xa bước gập ghềnh đôi chân mỏi
Buổi quay về gió núi nặng bờ vai
Em thì đã mịt mờ tàn sương khói
Tình phù du năm tháng cũng xa mù
Chút hương cũ liêu xiêu ngày giông bão
Gói nỗi sầu hiu hắt bóng thiên thu
Thôi đành vậy chiều về không ai đợi
Gió bên trời cay đắng tạt mùa sang
Ôm chiếc bóng giữa đời đau chới với
Một mình ta ngồi thức với trăng tàn…
NGUYỄN MINH PHÚC
( Kiên Giang )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét