* NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT VÌ SÔNG NÚI - SẼ SỐNG MUÔN ĐỜI VỚI NÚI SÔNG. ________________________________________ ( trích... " Ngọn Lửa Tình Người " - thơ trúc thanh tâm )
Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015
* HƯƠNG XƯA - KHUẤT DẤU - thơ Trương Thị Thanh Tâm ( Mỹ Tho )
HƯƠNG XƯA
Trả người tình nhỏ chưa quên
Bến sông nước lớn lênh đênh mạn thuyền
Quán đêm xanh đỏ ánh đèn
Lời yêu chưa nói trăng nghiêng cuối trời
Sông dài con nước đầy vơi
Thả trôi theo ngọn sóng đời bấp bênh
Mùa xuân con gái lãng quên
Ngày qua vội vã chênh vênh bước thầm
Người về từ cõi xa xăm
Hoàng hôn ngả bóng, trăm năm lỡ rồi
Cuộc đời như cánh bèo trôi
Tình bay theo lá vàng rơi cuối chiều
Người về bước mỏi liêu xiêu
Tưởng quên lại nhớ hương yêu buổi đầu
Nợ đời nhận trước trả sau
Nợ tình vương vấn ngày nào cho xong
Trả người về với bến sông
Đò ngang một chuyến chạnh lòng tiễn đưa
Gió đùa tóc ướt chiều mưa
Buồn trong ánh mắt hương xưa gọi thầm!
KHUẤT DẤU
Nếu là tôi chắc giờ anh sẽ hiểu
Tuổi xuân qua ai nào hiểu được đâu
Hương sắc tàn phai năm tháng trôi mau
Thời son trẻ gởi vào trang thơ nhỏ
Lời anh ru để lòng tôi mở ngõ
Nước mắt rơi dài, theo bước phiêu du
Anh ra đi vui với đèn xanh đỏ
Tôi vẫn chờ như đá vọng phu
Con thuyền nhỏ lạc vào vùng biển lớn
Để đời tôi hoang vắng đến bây giờ
Đêm kỹ niệm vòng tay còn hơi ấm
Nhớ thương người bờ tóc ngủ chơ vơ
Vùng đất hứa chưa bóng người dẫm bước
Anh khai hoang cho đất lại xanh màu
Cơn nắng hạn hạ về cây lá úa
Đất khô cằn bờ cát, gió lao xao
Thôi ngủ yên tình yêu thời xõa tóc
Tuổi ngu ngơ đã khuất dấu chim trời
Môi son nhạt để hờn lời năm cũ
Chiếc thuyền trôi xa lắc cõi mù khơi!
TRƯƠNG THỊ THANH TÂM
( Mỹ Tho )
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét