DẠO KHÚC…
Có những lúc tưởng chừng như
Không có cách gì vượt qua
Cũng có khi bàng hoàng nhận ra
Những bước chân liêu xiêu như muốn đầu hàng số phận.
Như chiếc lá bập bềnh trong con sóng dữ
Biển cả mênh mông
Biết đâu là người năm cũ,
Hỏi có còn đợi nhau qua năm tháng hao gầy?
Khói lam chiều hun hút nẻo đường xa
Cố nhân ơi, phương trời dịu vợi bao la
Có bao giờ còn thấy lại nhau để con chim lẻ bạn cất tiếng gọi khan.
Khép mi ướt nhốt mùa thu vào song cửa,
Tưởng như đâu đây có đôi mắt đắm say, mùi mồ hôi nồng nàn
Lãng mạn đợi chờ niềm tao ngộ mong manh như sợi tơ trời tháng sáu chợt nắng chợt mưa..
Cố thu mình vào chiếc vỏ ốc rong rêu mặc sương gió tơi bời rớt xuống đời xanh xao miền nhớ…
Nhớ đôi tay nồng ấm những ngón tài hoa trổi khúc phượng cầu hoàng làm rung rinh cánh tường vi vừa hé nở bên thềm.
Nhớ đêm tình tự ngát hương phù sa là hành trang đợi người trong trí ngập tràn gác nhỏ mưa đêm.
Xuân đi, hạ đến mắt cay nỗi nhớ lặng thầm
Giấu nỗi buồn riêng sau lớp trầm tư tóc xõa, dệt nên bài thơ tương ngộ chưa biết đến bao giờ…
LÃNG THANH
( Trà Vinh )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét